Chương 43: Cậu đợi tôi thêm một chút nữa thôi.

Hà Dục đứng trước phòng của Trần Cận Chu gõ cửa suốt 5 phút, cuối cùng đến khi anh mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa, trông cứ như vừa mới tắm xong, mái tóc còn đang nhỏ từng giọt nước.

Trần Cận Chu hơi rũ mắt nhìn Hà Dục, lại nghiêng đầu một chút, hỏi: "Sao vậy?"

"Tôi vừa tra thử rồi, ở giữa sườn núi có tận mấy chục loại suối nước nóng khác nhau, chúng ta đi hưởng thụ thôi." Hà Dục vừa nói vừa lắc lắc tấm vé trong tay: "Tôi báo danh xong rồi, thật ra chỉ cần đóng tiền rồi lấy thời khóa biểu thôi, anh không cần phải đi nữa."

"Cậu đợi tôi thay quần áo." Vừa lúc, anh cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Hà Dục.

Bọn họ ngồi xe trung chuyển của khách sạn đi lên khu Onsen Ngự Sơn ở sườn núi.

Ngoài trời vẫn còn nắng gắt, không có mấy ai tắm suối nước nóng vào giờ này. Hà Dục thay xong quần bơi thì liền ra ngoài, Trần Cận Chu khoác hờ thêm một chiếc khăn tắm lên vai.

Cả hai đi dọc theo con đường lát đá sỏi hướng lên trên núi, hai bên là những bể tắm nước nóng kiểu dáng đa dạng, mỗi bể tắm lại được ngăn cách bằng những rặng trúc xanh và hoa cỏ, tạo thành từng không gian riêng biệt.

"Cái hồ rượu vang kia có vẻ được đấy." Hà Dục chỉ tay về một bể tắm có nước màu đỏ sẫm ở phía trước.

"Ừ, nó đi." Trần Cận Chu vừa trả lời vừa tháo khăn tắm, tiện tay treo lên phiến đá lớn bên cạnh.

Hà Dục xuống nước, chọn một góc râm mát mà ngồi.

"Dễ chịu quá đi." Anh ta nhắm mắt thở ra một hơi mãn nguyện. Cảm giác được Trần Cận Chu cũng xuống nước, Hà Dục mở mắt...

Đập vào mắt chính là những vết sẹo lớn lớn bé bé, ngang dọc ghê người trên tấm lưng trần của đối phương.

Thực ra hôm đó Hà Dục đã thoáng thấy qua lúc ở trên xe cấp cứu. Không ngờ sau từng ấy thời gian, những vết sẹo này vẫn không mờ đi một chút nào.

"Aida..." Anh ta thở dài, "Chu Chu, mấy vết thương đó còn đau không?"

Trần Cận Chu lắc đầu: "Không còn cảm giác gì nữa."

"Hay là anh tìm một bệnh viện nào đó khám xem, xóa đi cũng được."

Trần Cận Chu thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này. Đàn ông mà, trên người có một vài vết sẹo cũng chẳng sao.

"Mấy hôm trước Frank có tìm tôi, nói là chỉ cần cuối năm bên phía chính phủ kiểm tra cơ sở Giang Cảng mà không có vấn đề gì lớn, họ sẽ duyệt cho tôi về lại Thiên Đảo." Trần Cận Chu nói xong thì thở dài một hơi. Phải công nhận là cảm giác này còn thoải mái hơn cả lúc ngâm mình trong bồn tắm ở khách sạn khi nãy.

"À... Anh thật sự muốn về sao?" Hà Dục đã từng nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó Trần Cận Chu tỏ ra không mấy hứng thú.

"Ừ." Anh nói: "Có lẽ sau này chỉ thỉnh thoảng quay lại thắp hương cho ba mẹ thôi."

"Anh đang muốn trốn tránh đúng không?" Hà Dục nói thẳng không vòng vo: "Lúc trước tôi mong anh trở về Thiên Đảo là vì thấy ở Giang Cảng khổ cực quá, nhưng cái khổ nhất anh cũng chịu xong rồi, bây giờ lại nói là muốn đi."

Trần Cận Chu mỉm cười, ngửa đầu nhắm mắt lại.

Bên cạnh vang lên tiếng nước xao động, có người xuống ngâm mình ở một bể tắm khác.

"Tôi sẽ viết một email xin cho cậu được điều về Hải Thành." Anh nói: "Vẫn là phòng ban cũ nhưng chức vụ sẽ cao hơn một bậc."

"Tôi đang nói chuyện này với anh sao?" Hà Dục đột nhiên nổi nóng, cảm giác này đến thật bất ngờ: "Chu Chu, anh biết rõ vì sao bản thân muốn đi mà."

Hà Dục đã từng nghĩ đó chỉ là tình cảm đơn phương của Tưởng Tầm Chi, nhưng rõ ràng Trần Cận Chu cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Nếu không vì sao hôm đó anh lại không thẳng tay vứt cái máy nghe lén đi?

Trần Cận Chu nhìn Hà Dục một cái, chậm rãi trả lời: "Có lẽ là vậy."

Khoảng lặng kéo dài, Hà Dục cũng tự mình bình tĩnh lại.

Sau khi được điều về Giang Cảng, anh ta đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này. Chỉ là hôm nay mọi thứ đến quá đột ngột.

Nghĩ lại thì một ngày nào đó Tưởng Tầm Chi cũng sẽ rời khỏi đây thôi. Vậy thì quyết định này của Trần Cận Chu... cũng là hợp lý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!