Chương 42: Vạn sự khởi đầu nan

Lúc Tiểu Dương ra đón Tưởng Tầm Chi ở sân bay thủ đô, anh ta không khỏi sửng sốt. Tình trạng của hắn còn tệ hơn so với lần về Yến Thành ăn Tết, trong lòng Tiểu Dương chỉ biết thở dài.

Thân thể của Tưởng Tầm Chi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Sau ca phẫu thuật, hắn trở lại khu nhà Tây của ông bà ngoại ở Hải Thành nghỉ dưỡng vài hôm. Thẩm Vận chân trước vừa rời đi, hắn đã lập tức quay về Giang Cảng tiếp tục công tác.

Nửa năm qua, năng lực làm việc của Tưởng Tầm Chi đã được trên dưới chính quyền ghi nhận rất rõ ràng. Sau khi xuất viện, hắn càng liều mạng dốc sức vào công việc hơn. Bất kể người nhà của hắn đã biết được đến đâu, tất cả những thứ mà hắn đang nỗ lực đều sẽ trở thành con bài để hắn đem ra đàm phán sau này.

Tưởng Tầm Chi khát khao lập được thành tích, để bản thân có thể đường đường chính chính nói chuyện với gia đình. Thời gian Tiểu Cao đưa hắn về nhà mỗi lúc một muộn hơn, hắn cũng hiếm khi trở lại căn biệt thự ở ngoại ô, đa phần đều ngủ lại ở căn hộ cũ kỹ trong nội thành, thỉnh thoảng chỗ đó còn thường hay bị sập cầu dao mất điện.

Thế nhưng khi nằm trên chiếc giường đơn chật hẹp ấy, hắn lại cảm nhận được một thứ an toàn và bình yên len lỏi từ sâu trong đáy lòng.

Xe chạy êm ả suốt chặng đường về tới đại trạch Tưởng gia. Đến cổng biệt thự, ngay khi dừng xe ở chốt bảo vệ, Tưởng Tầm Chi bỗng nhiên cảm thấy tim đập thình thịch rất dữ dội.

Đây là nơi mà hắn đã trở về vô số lần, vậy mà lúc này hắn lại sinh ra cảm giác sợ hãi.

Bước xuống xe, Tưởng Tầm Chi đi vào nhà, dì giúp việc đang quét dọn trong phòng khách, vừa thấy hắn liền vội vàng bước tới lấy giày.

"Tiểu Tầm về rồi à."

"Dì ơi, ba cháu đâu?"

"Ông chủ đang ở trong thư phòng."

"Còn mẹ cháu?"

"Bà chủ đi tham dự hoạt động từ thiện rồi."

Tưởng Tầm Chi gật đầu, bước về phía thư phòng, gõ nhẹ lên cánh cửa.

Bên trong trả lời một tiếng.

Hắn đẩy cửa ra, thấy cha mình đang ngồi trước bàn đọc báo.

"Ba."

"Về rồi à." Tưởng Duy Tiên không ngẩng đầu lên.

Tưởng Tầm Chi không đoán được thái độ của cha mình. Chuyện về Đường Thiến nhà họ đã biết rõ mười mươi, vậy mà từ lúc xảy ra chuyện tới nay chưa có ai chủ động hỏi hắn về chuyện đó.

"Người đâm con hôm trước..." Hắn thử mở lời: "... sẽ bị xử thế nào?"

"Vậy con muốn kết quả thế nào?" Tưởng Duy Tiên hỏi lại.

"Cố ý giết người..." Tưởng Tầm Chi ngừng một chút, "Có thể phán tử hình, tù chung thân hoặc 10 năm tù trở lên; nếu tình tiết nhẹ hơn thì 3-10 năm tù giam."

Phạm vi can thiệp trong tình huống này rất lớn.

Hắn không nói hết câu, nhưng không ai hiểu con bằng cha. Nghe xong, Tưởng Duy Tiên ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Cái nhìn này khiến Tưởng Tầm Chi thấy hơi chột dạ.

"Tầm Chi, chuyện này ba có thể nghe theo ý con." Tưởng Duy Tiên quyết định dùng cách "lấy lùi làm tiến".

"Ba," Tưởng Tầm Chi hít sâu một hơi, "Hồi Tết ba có hỏi con vì sao không chịu gặp Tống tiểu thư. Bởi vì con không thích phụ nữ."

6 năm trước, khi biết con trai đang yêu một người đàn ông, thậm chí còn đang sống chung với người đó, Tưởng Duy Tiên không mấy lo lắng. Ông cho rằng tuổi trẻ ưa thích cái mới, chơi bời một chút thì cũng chẳng sao.

Con trai ông có đủ hậu thuẫn để phạm sai lầm.

Nhưng bây giờ, Tưởng Tầm Chi đã vì một người đàn ông mà đem cả tính mạng của mình ra để đặt cược, lại còn đứng ngay trước mặt ông mà ngả bài như thế...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!