Trần Cận Chu sinh ra trong một gia đình trí thức tại huyện Giang Cảng, mẹ là bác sĩ ngoại khoa tuyến vú của bệnh viện nhân dân, cha là kỹ sư sản xuất trong một doanh nghiệp hóa chất.
Hai vợ chồng bận rộn quanh năm, tuy từ nhỏ Trần Cận Chu không thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ nhưng cơ hội để cả gia đình đi du lịch xa cùng nhau thì lại rất hiếm. Những kỳ nghỉ ít ỏi, cha mẹ chỉ có thể đưa anh đi loanh quanh trong nội thành Giang Nam.
Thời thơ ấu, anh từng có đôi chút khát khao được đến Yến Thành. Trần Cận Chu nhớ khi cả nhà ngồi xem TV cùng nhau, hình ảnh những bức tường đỏ mái ngói vàng, cung điện nguy nga, bức tường đá rêu phong cổ khính nghìn năm trên màn hình đã khiến cho cậu bé Trần Cận Chu say mê không rời mắt. Cậu bé năm xưa từng nghiêm túc nói rằng: "Ba mẹ, sau này con muốn học ở Yến Đại."
Cha Trần ôm eo vợ cười tươi: "Con trai mình rất có chí khí. Mình à, hay là đợi con học lên cấp hai, cả nhà mình đi thủ đô chơi một chuyến được không?"
Mẹ Trần dựa vào lòng chồng mình, dịu dàng v**t v* mái tóc con trai, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Được, để Chu Chu nhà mình đến xem trước nơi con sẽ học đại học sau này nhé."
Trần Cận Chu chưa từng đặt chân đến thủ đô, chỉ nghe hàng xóm khoe có anh trai thi đậu Yến Đại, cả huyện đều biết, nhất định đó là ngôi trường tốt nhất. Cậu bé cũng muốn thi đậu vào Yến Đại. Khi đó Trần Cận Chu tràn đầy tò mò đối với Yến Thành.
Sau đó, vào năm anh lên cấp hai đã xảy ra rất nhiều chuyện, đối với quốc gia, đối với thành phố, và đặc biệt là đối với Trần Cận Chu.
Gia đình anh tan vỡ chỉ sau một đêm. Người cha luôn tràn đầy tự tin, người mẹ dịu dàng tao nhã và cả một đứa trẻ từng lớn lên trong tình yêu thương như anh, tất cả đều hoàn toàn sụp đổ.
Lần đầu tiên anh đến Yến Thành đã là lúc học đại học. Lần đầu đặt chân tới nơi này, cảm giác đó vừa xa lạ lại vừa thân quen. Những tòa kiến trúc từng đọc trong sách lần lượt hiện ra trước mắt, anh nhìn thấy những con hẻm, những tòa nhà cao tầng, vô số ánh đèn choáng ngợp và cuộc sống truỵ lạc xa hoa...
Nhưng bây giờ, Yến Thành chỉ còn là nơi ghi dấu ký ức lúc anh và Tưởng Tầm Chi chia tay.
Sau này có lúc Trần Cận Chu lại nghĩ, giữa người với người cần có duyên phận, giữa người với thành phố cũng vậy. Duyên phận sai rồi, ký ức cũng sẽ không tốt đẹp.
Tới ga Yến Thành, tài xế Âu thuê một chiếc xe thương mại đưa họ thẳng đến khách sạn năm sao gần trung tâm triển lãm.
Giá khách sạn ở Yến Thành đắt đỏ đến phát sợ. Công ty có quy định mức chi phí khách sạn cho nhân viên khi đi công tác, nhưng Trần Cận Chu đã tự móc tiền túi để nâng cấp hạng phòng cho cấp dưới của mình.
Hiện giờ anh đã không còn như hồi học đại học nữa. Vào lúc túng thiếu nhất anh đã quyết định bán mất căn nhà nơi mà mình lớn lên. Người cha hiền lành biết chuyện trên giường bệnh, hiếm khi nổi giận mà gắt gỏng với anh rằng: "Đó là nơi cả gia đình mình từng sống, là nơi lưu giữ tất cả kỷ niệm của chúng ta. Con mang đi bán rồi, vậy thì còn gì là nhà nữa?"
Trần Cận Chu vẫn bình thản để cho cha Trần mắng mỏ, đợi đến khi ông bình tĩnh lại, anh mới nhẹ giọng nói: "Ba, nhà không phải là căn nhà, mà là ba còn sống. Ba sống, con mới còn có nhà."
Nhưng đến giờ Trần Cận Chu đã không còn khái niệm gì về tiền bạc nữa. Nhiều năm nâng cao năng lực, lương bổng tăng lên, tiền trong tài khoản cũng chỉ là một dãy số liệu lạnh lùng. Một người đàn ông độc thân chẳng có gì để tiêu, đến nhà cửa hay bất động sản cũng không buồn động đến.
Có nhà cũng không phải là gia đình, cha mẹ đều không còn nữa, ở đâu cũng như nhau thôi.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, bởi vì Trần Cận Chu đã nâng cấp hết cho mọi người thành phòng đôi hạng sang, cô tiếp tân khách sạn nhìn anh thêm mấy lần. Yến Thành không thiếu người có tiền, nhưng rất thiếu một người lãnh đạo vừa đẹp trai lại vừa hào phóng với cấp dưới như vậy. Làm công ăn lương như nhau mà cô thật sự thấy ghen tỵ quá.
"Anh Trần chịu chi thật đấy, tôi nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cho anh." Hà Dục nịnh hót, đặc biệt khi nghe cô gái lễ tân nói giá một phòng hơn 10 nghìn, lòng kính nể dành cho Trần Cận Chu đã lên đến level max.
Mấy tốp người khác lần lượt đến nơi. Trần Cận Chu không thích chỗ đông người, nếu không phải vì công việc, anh chỉ muốn nhanh chóng làm xong rồi quay về phòng nghỉ ngơi.
Đoán được Trần Cận Chu đang mất kiên nhẫn, Hà Dục ghé vào tai anh nói nhỏ: "Chu Chu, anh ra sảnh nghỉ ngơi đi, tôi thu xếp cho mọi người xong sẽ tới tìm anh."
Trần Cận Chu thấy khu nghỉ ngơi khá vắng vẻ, liền gật đầu đồng ý.
"Vì chuyện vặt vãnh đó mà cậu gọi tôi tới đây à? Tôi mới về nhà, còn chưa kịp thay đồ, lái xe 20 phút tới đây để nghe cậu nói mấy lời nhảm nhí này hả?"
Trần Cận Chu vừa đi tới cuối hành lang, còn chưa kịp quẹo trái thì đã bị một người đàn ông bước đi nhanh, nói chuyện đầy bực dọc từ bên phải lao ra đụng trúng.
"Xin lỗi."
"Xin lỗi."
Cả hai đồng thanh nói, sau đó đều sửng sốt, giọng nói này thật quen tai.
"Sao cậu lại ở đây?" Tưởng Tầm Chi mặc vest đen, có vẻ hắn vừa rời khỏi một cuộc họp quan trọng nào đó.
"Ngu ngốc, tôi không hỏi cậu, cúp đây." Không biết bên kia nói gì, Tưởng Tầm Chi bực bội cúp máy.
"Làm việc." Trần Cận Chu trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!