"Ba, sao ba về nhanh vậy?"
Giọng điệu của Tưởng Tầm Chi vẫn bình tĩnh, hắn âm thầm đặt điện thoại xuống bên gối, sau đó cố gắng chống người ngồi dậy.
"Hộ công đâu rồi?"
Giọng cha Tưởng có phần cứng rắn, ông đứng bên cạnh giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống con trai.
"Con nhờ anh ta đi lấy ít nước."
"Bây giờ con thấy sao rồi?"
Vết thương đâm thủng dạ dày của Tưởng Tầm Chi thiếu chút nữa đã lấy mạng hắn, lưỡi dao đâm xuyên qua cơ hoành và chạm tới phổi. Chỉ cần sâu thêm một chút nữa, động mạch phổi sẽ bị rách, dẫn đến suy phổi, thậm chí có thể tử vong ngay tại chỗ.
"Con không sao." Tưởng Tầm Chi nói năng nhẹ nhàng, hắn từ bỏ ý định ngồi dậy, cam chịu nằm yên, "Ba, khi nào thì ba về Yến Thành?"
Ánh mắt của cha Tưởng trở nên phức tạp. Trên đường tới đây, ông đã nhận được một cuộc gọi từ Cục trưởng cục công an thành phố Giang Châu, giọng nói bên kia vừa uyển chuyển lại vừa trau chuốt: "Con trai của ngài hành hiệp trượng nghĩa, ra tay cứu người, không may bị đâm trúng phải vào nhập viện."
Con trai mình có tính cách gì, người làm cha như ông sao lại không biết. Nói là đánh nhau vì bạn bè thì còn tin, chứ "vì nghĩa cứu người" tới mức bị thương phải nhập viện, con trai ông nào có được phẩm chất cao thượng như vậy chứ.
Cho tới khi biết được tên của nạn nhân, ông mới bừng tỉnh, nhưng phản ứng đầu tiên chính là sốc.
6 năm trước Tưởng Tầm Chi chuyển từ Hải Thành về Yến Thành. Bao năm qua cuộc sống của nó vẫn từng bước từng bước đi theo khuôn khổ, rốt cuộc đã lệch khỏi đường ray từ khi nào?
Ông đã cho người điều tra, báo cáo cho thấy đối phương mới về Giang Cảng từ năm ngoái. Cũng cùng thời gian đó, Tưởng Tầm Chi đã chủ động xin chuyển xuống huyện Giang Cảng làm việc.
Mấy năm gần đây, công việc của nó thăng tiến như diều gặp gió. Trước đây vợ ông cũng đã từng nhắc đến chuyện này, ông chỉ cho rằng con mình còn trẻ người non dạ, chưa đủ chín chắn, thích những thứ mới mẻ, phạm một chút sai lầm cũng chẳng sao, miễn sau này vẫn đi vào khuôn khổ là được.
Nhưng chuyện lần này thực sự nằm ngoài suy tính của ông, thậm chí mọi thứ đang bắt đầu trở nên mất kiểm soát.
Tình trạng của Tưởng Tầm Chi mấy ngày nay không mấy khả quan, nửa đêm liên tục sốt cao, tay chân lạnh buốt, có đôi khi còn mất đi ý thức trong một thời gian ngắn.
"Không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi đi."
Cha Tưởng nhìn con trai thật kỹ, sau đó tắt đèn rời khỏi phòng.
Tưởng Tầm Chi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, định đợi cha đi rồi sẽ gọi điện cho Trần Cận Chu. Lúc nãy chỉ nói được mấy câu, hắn cảm thấy vẫn chưa đủ.
Thế nhưng hắn đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng, mẹ của hắn là Thẩm Vận đang ngồi ở bên giường.
"Mẹ." Tưởng Tầm Chi khó nhọc phát ra một âm tiết, theo thói quen đưa tay tìm điện thoại ở đầu giường.
"Con đừng cử động, nằm yên." Sắc mặt của Thẩm Vận tiều tụy hơn hẳn, đứng dậy sờ trán con trai.
Nửa đêm qua Tưởng Tầm Chi sốt cao không hạ, bị đưa vào phòng cấp cứu, phải đến gần sáng mới hạ sốt.
Thời gian gần đây, Tưởng Tầm Chi thường sống trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, không phân biệt nổi là ngày hay đêm. Lúc cầm điện thoại lên, hắn mới biết một ngày nữa đã trôi qua rồi.
"Ba con có việc nên về trước. Từ hôm nay, mẹ, dì Tưởng và hộ công sẽ thay phiên ở đây với con, cho tới khi con hồi phục."
Ban đầu Tưởng Tầm Chi không cảm thấy có gì kì lạ, nhưng khi mỗi lần mở mắt ra đều thấy mẹ mình ngồi ở đó, dần dần hắn mới nhận ra có gì đó không đúng.
Hắn không thể ngả bài với gia đình ngay lúc này được, với tình trạng sức khỏe hiện tại của hắn, nếu cha mẹ nổi giận lôi đình, hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi. Thậm chí hắn còn lo lắng mình sẽ liên lụy đến Trần Cận Chu.
Nhưng thời gian trôi qua càng lâu, trong lòng Tưởng Tầm Chi càng nóng như lửa đốt, hắn khẩn thiết muốn biết Trần Cận Chu hiện tại thế nào.
Ngày ông chủ Từ tới thăm, ngoài cửa sổ trời mưa xối xả. Tưởng Tầm Chi dựa vào đầu giường, lật quyển sách do mẹ mang tới.
"Chào dì Thẩm, cháu đến thăm Tầm Chi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!