Chương 38: Chúc cậu mỗi tối đều ngủ ngon.

Trần Cận Chu nhìn lên đồng hồ treo tường, 3:30 sáng.

"Hà Dục, tôi muốn đánh răng."

"Bây giờ?"

Người trên giường bệnh gật đầu.

Hà Dục đứng dậy: "Vậy để tôi xuống tầng một mua đồ vệ sinh cá nhân cho anh. Anh đói không? Có muốn ăn gì không?"

"Mua cho tôi một xâu kẹo hồ lô đi." Trần Cận Chu nghiêng đầu nhìn anh ta, "Chỗ ngã tư gần cổng Bắc của bệnh viện có một bà lão bán hàng rong."

"Được, để tôi đi mua."

Trần Cận Chu thấy Hà Dục đẩy cửa đi ra ngoài, liền duỗi tay cầm điện thoại trên tủ đầu giường.

Anh mở ra dãy số chưa từng gọi đi lần nào.

"Anh Hạ, tôi là Trần Cận Chu."

"Tôi biết." Giọng của Hạ Vân Tranh truyền đến từ đầu dây bên kia. Dạo này anh ta đang ở Hải Thành, đến bệnh viện còn sớm hơn cả cha mẹ của Tưởng Tầm Chi. Trần Cận Chu nghe thấy tiếng bước chân vội vã của anh ta, dường như đang đi tìm một nơi yên tĩnh nào đó để nói chuyện.

Chờ xung quanh an tĩnh lại, Trần Cận Chu mới hỏi tiếp: "Cậu ấy sao rồi?"

"Vẫn còn đang cấp cứu. Ở dạ dày có một vết thương bị dao đâm khá nghiêm trọng." Hạ Vân Tranh nhíu mày nói xong, lại nhớ đến những lời mà ông chủ Từ vừa nói, "Cậu thì sao? Có ổn không?"

"Tôi không sao. Nếu cậu ấy tỉnh lại, làm phiền anh gửi tin nhắn cho tôi biết."

Bên kia trầm mặc một lúc rồi mới đáp: "Ừ."

...

Khi Hà Dục quay về phòng bệnh, Trần Cận Chu đã ngủ thiếp đi.

Anh ta đặt hai xâu kẹo hồ lô vừa mua được lên đầu giường.

Chỉ có trẻ con mới đòi ăn kẹo mà thôi.

Nhìn ánh đèn trong phòng bệnh chiếu lên gương mặt tái nhợt của Trần Cận Chu, trong lòng Hà Dục bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu.....

"Cậu phải đi theo chúng tôi."

Tưởng Tầm Chi nhìn hai người đàn ông mặc vest một đen một trắng đang đứng trước mặt mình.

Hắn mơ màng mở cửa rồi lên xe. Xe chạy về phía một cây cầu.

"Đi đi."

Tưởng Tầm Chi nghe lời xuống xe. Có một bà cụ đứng ở đầu cầu, trên tay có bưng một bát canh.

"Đứa trẻ ngoan, uống bát canh này rồi lên đường thôi." Bà cụ đưa bát canh tới trước miệng hắn.

Xuyên qua lớp nước canh, ký ức một đời này của Tưởng Tầm Chi như một thước phim quay chậm lần lượt hiện về.

Năm lớp 1, hắn được đón từ nhà ông bà về sống chung với cha mẹ. Thi cuối kỳ được lãnh giấy khen, hắn háo hức muốn về nhà khoe với cha mẹ, không đợi tài xế đến đón mà tự mình chạy về. Vừa đẩy cửa phòng của cha Tưởng ra thì đã bị cô bảo mẫu đuổi kịp bịt mắt lại.

"Tiểu thiếu gia ngoan, đừng chạy lung tung, tôi dẫn cậu đi ăn kẹo."

Tưởng Tầm Chi bị ôm xuống tầng, nhưng hắn đã kịp nhìn thấy người cha luôn nghiêm nghị và ổn trọng của mình đang cùng một người đàn bà tr*n tr**ng quấn lấy nhau trên giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!