Chương 37: Đồ điên!

Đến khi Đường Thiến hoàn hồn trở lại, trên chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông trước mặt đã đẫm máu. Hắn ta xuống tay đến đỏ mắt, nhào tới như một con thú hoang.

Tưởng Tầm Chi bị đè ngã xuống đất, khóe mắt thoáng thấy được B tổng đang bước ra khỏi phòng. Hắn lập tức thu hồi ánh nhìn, không dám nhìn qua đó nữa.

"Tưởng Tầm Chi." Hắn nghe thấy một giọng nói quen thuộc, là Trần Cận Chu đang gọi tên mình. Ngay giây phút được nghe thấy ba chữ này, một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống từ khoé mắt của Tưởng Tầm Chi.

Cảm ơn trời đất, Trần Cận Chu vẫn còn sống.

"Tôi đây." Hắn đáp lại.

Ở phòng bên cạnh, Ông chủ Từ nghe thấy động tĩnh định xông qua đó.

B tổng là người nhận tiền làm việc, trong đầu chỉ nhớ mỗi một chuyện là cho dù trời có sập xuống cũng phải bảo vệ cho bằng được Trần tiên sinh.

"Tất cả đứng yên hết cho tôi, cảnh sát chưa tới thì không được nhúc nhích!" Tưởng Tầm Chi hét lớn.

Đường Thiến nghe thấy hai chữ "cảnh sát", cuối cùng cũng bừng tỉnh. Hắn ta cúi đầu nhìn người đàn ông bị đè ở dưới thân, thấy đối phương đang mấp máy môi nói với mình.

Tưởng Tầm Chi nói: "Ngày tháng sau này còn dài."

"Đồ điên!" Đường Thiến nhận ra mình đã bị sập bẫy, hắn ta gào lên, bóp chặt cổ Tưởng Tầm Chi, "Mày muốn chết phải không? Tao sẽ cho mày toại nguyện!"

Tưởng Tầm Chi cảm thấy não mình đang dần thiếu oxy, vừa rồi gào lên một câu đó xong hắn đã hoàn toàn không còn sức lực, không khí xung quanh cũng dường như loãng dần.

Trong cơn mơ hồ, hắn nhìn thấy Trần Cận Chu lao tới, lực siết trên cổ mình cuối cùng cũng biến mất. Hắn cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ người kia một lần.

Tưởng Tầm Chi chỉ mở mắt được một khe nhỏ. Hắn thấy Chu Chu đang mặc áo khoác của mình, phần da thịt lộ ra bên ngoài không còn chỗ nào lành lặn, trên cổ, trên xương quai xanh, trên má...

Hắn nhắm mắt lại, đau khổ tột cùng.

"Tưởng Tầm Chi, không được ngủ."

Được.

Hắn muốn trả lời. Nhưng lúc này cổ họng lại không thể phát ra âm thanh.

Hà Dục gọi cho cảnh sát vào lúc 10:01 tối, xe cảnh sát đến rất nhanh, còn có cả xe cấp cứu.

Anh ta lo lắng đứng dưới lầu, trông thấy nhân viên y tế lần lượt đưa hai cái cáng xuống cầu thang.

Đêm khuya vắng lặng nhưng dưới sân khu chung cư vẫn có không ít người bị tiếng động thu hút, ai nấy đều lại gần xem náo nhiệt.

Khu vực xung quanh đã bị phong tỏa, hai người trên cáng đều được che mặt bằng áo khoác. Trên chiếc cáng phía sau, một bàn tay rũ xuống, trên cổ tay vẫn đang đeo chuỗi tràng hạt đàn hương mà Hà Dục mới tặng cách đây vài hôm.

Họ được đưa lên hai xe cấp cứu khác nhau, một xe có Ông chủ Từ theo sau túc trực.

Hà Dục vội vàng chạy tới, Ông chủ Từ nhìn thấy anh ta thì chỉ tay sang chiếc xe khác: "Cậu đi theo xe đó, có gì thì liên lạc với tôi."

"Vâng." Hà Dục không hỏi nhiều, vội vàng lên xe.

Xe vừa khởi động, y tá vén áo khoác lên để cấp cứu. Hà Dục nhìn thấy gương mặt bình thản dưới lớp áo khoác và phần da thịt loang lổ vết máu, không một chỗ lành lặn dưới lớp quần áo được cởi bỏ...

Anh ta quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, há miệng th* d*c.

"Anh là người nhà của nạn nhân sao?" Y tá hỏi.

"Không, tôi là bạn anh ấy."

"Hiện tại tình trạng của bệnh nhân rất nghiêm trọng, làm phiền anh liên hệ với người nhà sớm nhất có thể."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!