Chương 36: Yes, kill me.

Gần đây công việc của Hà Dục tương đối thanh nhàn, từ nội bộ công ty cho đến bên ngoài đều bình yên vô sự, không có đoàn kiểm tra nào ghé thăm, các dự án mới cũng được tạm dừng, Trần tổng thì luôn đúng giờ tan làm, cứ 5 giờ chiều là xách cặp laptop rời khỏi công ty không thấy bóng dáng...

Ban đầu anh ta cứ nghĩ đợt thanh tra quy mô lớn của năm nay còn chưa khởi động, nhưng trong các group chat của những doanh nghiệp khác thì đã kêu ca vang trời. Đỉnh điểm là một công ty nọ đã phải đón tiếp ba đoàn kiểm tra chỉ trong một ngày, nào là môi trường, an toàn lao động, rồi cả phòng cháy chữa cháy, bận đến mức đầu óc quay cuồng.

Nhưng LP thì sao? Giống như đã bị gạch tên ra khỏi danh sách các doanh nghiệp tại Giang Cảng vậy. Thật là quá kỳ lạ.

Hà Dục thử đi thăm dò thì nghe Cục trưởng Cát nói một cách đầy ẩn ý: "Hiện giờ công ty các cậu đang nằm trong danh sách xanh đấy." Mà được xếp vào danh sách đó thì ngoài Tưởng Tầm Chi ra còn ai làm được?

Suy cho cùng thì đây cũng là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao mí mắt của Hà Dục cứ giật liên hồi. Sáng thứ 2 khi đang lái xe đến công ty, anh ta có hơi bất cẩn nên đã đụng nhẹ vào một chiếc xe ở phía trước, sợi dây chuyền vàng được treo trong xe cũng vì thế mà rơi xuống.

Đó là sợi dây chuyền mà Hà Dục đã mua và đem đến chùa cầu phúc, anh ta đã mua một cặp, cái còn lại anh ta đã tự tay treo trên xe của Trần Cận Chu.

Tới công ty, Hà Dục tìm thấy xe của Trần Cận Chu ở bãi đậu. Dây chuyền vàng vẫn còn bên trong nhưng hai hạt Phật châu phía dưới thì đã biến mất.

"Trần Cận Chu đâu rồi?" Hà Dục vừa bước chân vào công ty thì đã hỏi ngay.

"Tổng Trần đang nghỉ phép." Thư ký Lâm trả lời.

"Sao lại thế? Xe anh ấy vẫn còn đậu ở đây mà."

"Chuyện này thì tôi không rõ. Hôm qua Trần tổng có gửi mail cho tôi, nói tuần này anh ấy sẽ không lên công ty. Có chuyện gì thì liên hệ với Hồ tổng và Úc tổng."

Hà Dục lập tức gọi điện cho Trần Cận Chu nhưng không ai bắt máy. Nhớ lại những biểu hiện kỳ lạ của anh từ sau kỳ nghỉ Tết đến giờ, nếu lúc này mà anh ta còn tin vào những gì Trần Cận Chu nói về chứng mất ngủ và chuyện tìm kiếm tình một đêm thì anh ta mới đúng là một thằng ngốc.

Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng đến mức khiến Trần Cận Chu phải nghỉ làm?

Hà Dục vò đầu bức tai, cố gắng suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để hỏi han chuyện này.

Tưởng Tầm Chi.

Chẳng phải lần trước đối phương hẹn gặp mình là vì đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn sao?

Không nghĩ ngợi thêm, Hà Dục chạy đến buồng điện thoại công cộng, gọi thẳng cho số di động của Bí thư Tưởng.

"Chuyện gì?" Đối phương gần như bắt máy ngay lập tức.

"Bí thư—"

"Có chuyện gì thì nói nhanh." Tưởng Tầm Chi lạnh lùng ngắt lời.

"Tôi lo cho Trần tổng quá. Anh ấy xin nghỉ phép rồi, cả tuần này không đến công ty."

Tưởng Tầm Chi thầm gật đầu. Mấy hôm nay hắn vẫn cử người âm thầm theo dõi Trần Cận Chu lẫn Đường Thiến, đồng thời lén thu thập những bằng chứng phạm tội sau khi Đường Thiến mãn hạn tù.

Nhưng tất cả những nạn nhân đều không muốn ra mặt tố cáo. Bị một tên giả gái dụ dỗ về nhà rồi ngược đãi và quay video lại — chuyện này mà bị lộ ra ở một huyện nhỏ tư tưởng chưa cởi mở như Giang Cảng thì chẳng khác gì nhận được tuyên án tử hình.

Đáng giận hơn nữa là dù cho Tưởng Tầm Chi đã cho người lục tung từng tấc đất lên cũng không tìm được số video đó. Chỉ dựa vào số bằng chứng hiện tại mà họ đang nắm được trong tay, căn bản không đủ để tống cổ đối phương vào tù.

Chỉ còn cách "Đi vào hang cọp mới bắt được cọp con".

"Tôi gửi cậu biển số xe, 9 giờ tối nay, chiếc xe này sẽ đậu ở đối diện chung cư Thiên Hòa."

Đúng 8:55 tối, Hà Dục tìm được một chiếc xe van màu bạc khá cũ kỹ, vừa lên xe thì đã thấy bên trong ngoài Tưởng Tầm Chi còn có một người đàn ông mặt chữ điền.

"Bây giờ cậu lên đó tìm Trần Cận Chu, nói với cậu ấy nếu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho cậu."

"Anh ấy chịu nghe lời tôi sao?" Hà Dục ngạc nhiên hỏi.

"Thử xem." Ánh mắt của Tưởng Tầm Chi sâu không thấy đáy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!