Chương 35: Cuối cùng cũng gặp được "cô ta" (2)

Gần đây, Trần Cận Chu càng ngày càng về muộn, giống như đang nghiệm chứng cho câu nói "đi tìm niềm vui mới" mà Hà Dục đã nói. Tối nay Tưởng Tầm Chi nhìn thấy anh cả người ướt sũng đi vào khu chung cư Thiên Hòa.

Hắn ngồi trong xe, không gian chật hẹp mịt mù khói thuốc trắng xoá. Tưởng Tầm Chi lấy điện thoại ra, gọi cho ông chủ Từ.

"Tưởng đại thiếu gia, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?" Giọng nói bên kia đầy mệt mỏi.

"Cậu có biết thám tử tư nào đáng tin cậy không?" Ngoài trời mưa rơi xối xả, cần gạt nước trên kính xe đang làm việc cật lực.

"Uầy," Đầu dây bên kia lập tức tỉnh táo, "Cậu gặp rắc rối trong công việc sao?"

"Giới thiệu cho tôi một người đáng tin cậy đi. Tôi không quen biết ai ở Giang Cảng này." Tưởng Tầm Chi yêu cầu ngắn gọn.

"Không thành vấn đề," Ông chủ Từ đáp, "Cậu cần gì thì cứ nói với tôi."

Ông chủ Từ bắt đầu khởi nghiệp làm kinh doanh ở thành phố Giang Châu từ thời đại học, sản nghiệp trải khắp 5 khu 4 huyện, quen biết rộng rãi. Rất nhanh hắn ta đã gửi tới một số liên lạc vào điện thoại của Tưởng Tầm Chi.

Sau khi Trần Cận Chu về đến nhà, anh tắm rửa xong rồi mở cửa thư phòng, xử lý nốt phần công việc ban ngày còn đang dang dở.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh.

"Đinh" Điện thoại vang lên, có tin nhắn gửi đến.

— Tối mai cậu có rảnh không? Cùng tôi mang Tiểu Chu đi triệt sản.

— Buổi chiều đi, tôi qua đón cậu. Nhà cậu có người giúp việc không?

Một lúc lâu sau, bên kia mới trả lời, chỉ vỏn vẹn một chữ:

— Có.

Trần Cận Chu tắt màn hình, trong đầu chợt vang lên câu nói của cô gái tóc dài ở quán cafe đêm đó: "Người mẹ muốn làm vậy, đó chính là kết cục tốt nhất."

Anh nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy rất hoang mang. Cảm giác này giống như những ngày tháng cuối cùng khi cha anh còn sống.

Anh cầm chìa khóa xe, xuống tầng hầm lái xe ra ngoài.

Đêm khuya sương lạnh, anh cứ thế lái xe trong vô định. Đến khi đạp phanh dừng trước cổng khu chung cư "Hoa Viên Cảnh Hòa", Trần Cận Chu có chút ngẩn ngơ.

Đây là chỗ ở của anh từ khi còn bé, là nơi một nhà ba người từng quây quần hạnh phúc bên nhau. Anh đậu xe bên đường rồi đi bộ vào trong đó.

Lúc anh bán căn hộ là thời điểm khu chung cư vừa mới bắt đầu quy trình cải tạo, bây giờ nơi này đã đổi mới rất nhiều.

Tuy nhiên vẫn còn một vài công trình ngoại cảnh được giữ lại như đình nghỉ mát, con kênh nhỏ, đài phun nước và con đường lát đá cuội, mỗi một nơi đều in đậm ký ức tuổi thơ của Trần Cận Chu.

Anh đi theo con đường lát đá cuội, cuối đường là toà nhà số 36. Anh đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn lên cao, căn hộ số 602 vẫn còn sáng đèn.

Hồi đó bán nhà gấp gáp, người môi giới bất động sản nói bên mua cần nhà gấp để làm hộ khẩu nhập học cho con, giá niêm yết 1,66 triệu, họ bằng lòng trả lên thành 2 triệu, cuối cùng còn bán được cao hơn giá thị trường đến 20%.

Người mua quyết định rất dứt khoát, yêu cầu duy nhất là giữ lại toàn bộ nội thất, để họ có thể dọn hành lý vào ở luôn.

Lúc đó Trần Cận Chu đang ở bệnh viện chăm sóc cho cha, không có thời gian thu dọn đồ đạc, chỉ vội vàng mang theo vài bộ quần áo, tất cả đều để lại cho chủ nhà mới.

Thực ra, anh thật lòng rất biết ơn người đã mua lại căn hộ. Lúc đó 2 triệu đối với anh là một con số trên trời, giống như một vị cứu tinh giữa cảnh khốn cùng. Ngày ký hợp đồng, anh đã định đích thân cảm ơn họ, nhưng người mua đã ủy thác cho bạn mình đến làm thủ tục sang tên.

Hiện tại không biết ai đang sống trong căn hộ đó. Anh ngẩng đầu nhìn ánh đèn mờ nhạt ở trên tầng cao, khoé môi lặng lẽ cong lên, chính anh cũng không nhận ra là mình đang mỉm cười.....

Sáng hôm sau có buổi họp đánh giá hiệu suất. Qua màn hình, Frank tặc lưỡi không hài lòng:

"Chu, thư giãn chút đi nào. Hôm nay chúng ta đang thảo luận về chuyện tăng lương với định hướng phát triển cá nhân thôi mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!