Sau khi họp xong, Trần Cận Chu về nhà tắm rửa, thay một bộ đồ khác rồi lái xe đến quán bar Zesha.
"Chà, hôm nay cậu có gì đó lạ lắm à nha~" A Mãn nháy mắt với anh.
Hôm nay Trần Cận Chu mặc một chiếc áo len mỏng cổ rộng màu đen, đeo một sợi dây chuyền màu đen lấp lánh giữa xương quai xanh, để lộ bờ cổ trắng nõn và thon dài.
A Mãn đưa ly rượu cho anh, cố ý ghé sát lại gần, ngửi thấy mùi hương u tĩnh xen lẫn mùi xạ hương nhàn nhạt trên người anh, hương thơm đăng đắng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Không hiểu sao A Mãn lại nhớ đến bụi tro hương rơi lên mu bàn tay mình khi đi dâng hương trong chùa lần trước.
Rõ ràng là nóng đến bỏng rát, vậy mà lại không nỡ phủi đi phần thành kính trong lúc cầu nguyện tại nơi chốn thiêng liêng.
Giống như người đàn ông trước mắt này, khí chất lạnh lùng và xa cách như băng tuyết nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà muốn tới gần.
"Vậy sao," Trần Cận Chu nhìn anh ta, mỉm cười nhàn nhạt.
A Mãn bất giác gật đầu.
Chuông gió trên cửa vang lên, một người phụ nữ cao ráo đi vào quán bar. Có lẽ đây là lần đầu tiên đến đây, cô ta đảo mắt quan sát xung quanh, sau đó chọn ngồi xuống ngay tại quầy bar.
"Cô muốn dùng gì?" A Mãn bước đến hỏi.
Cô ta nhìn qua Trần Cận Chu đang ngồi bên cạnh: "Cho tôi một ly giống như vị tiên sinh này."
"Loại rượu này nặng lắm đấy." Trần Cận Chu đưa ly rượu cho cô ta, "Thử xem?"
Cô ta hơi ngẩn ra, sau đó nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm.
"Thế nào?"
Người phụ nữ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lại cúi đầu nhìn làn da trắng trẻo và gợi cảm bên dưới sợi dây chuyền màu đen nơi xương quai xanh.
"Quả thật... hơi gắt." Cô ta thành thật đáp.
"A Mãn, cho vị tiểu thư này một ly Lady's choice đi." Người đàn ông trước mắt nhẹ giọng nói.
"Được." A Mãn gật đầu.
Sau đó người đàn ông ấy không nói thêm gì nữa. Đường Thiến cúi đầu, thấy vết son in trên ly rượu thì luống cuống đứng dậy vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm.
Khi cô ta trở ra, người nọ đã không còn ở quầy bar nữa.
"Người đàn ông lúc nãy đâu rồi?" Cô ta hỏi bartender.
"À, vừa đi rồi. Anh ấy có nói sẽ chi trả toàn bộ đồ uống tối nay cho cô."
Người phụ nữ cúi đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối, cô ta thấy ly rượu vẫn còn in dấu son của mình trên đó đã được uống sạch.
"Anh ấy đã uống nó sao?" Cô ta ngẩng lên, kinh ngạc hỏi.
A Mãn gật đầu, nhớ lại lời dặn dò trước khi đi của Trần Cận Chu, ly rượu đó anh đã đổ vào bồn rửa tay cách đây chưa đến một phút.
"Nếu cô ta hỏi, cứ nói là tôi uống." Trần Cận Chu đã nói như vậy.
Dù không rõ dụng ý của anh là gì nhưng A Mãn vẫn nghe lời mà làm theo.
Trần Cận Chu rời khỏi quán bar, đi bộ trên con đường trở về nhà. Mấy ngày nay anh gần như đã đi hết tất cả những quán bar đồng tính ở Giang Cảng. Không ngờ lại tình cờ gặp được người kia ngay trong quán bar yên tĩnh này.
"Rối loạn nhận thức giới tính."
Trong đầu Trần Cận Chu lập tức dán cho đối phương một cái mác như vậy. Có lẽ bởi vì nguyên nhân này, cho dù muốn tìm tình một đêm thì người đó cũng chỉ chọn quán bar bình thường chứ không chọn nơi tụ tập những người đồng giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!