Tưởng Tầm Chi nằm ngủ một giấc trên ghế lái, đến khi tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài đã tối đen như mực.
Giấc ngủ này không thể gọi là thoải mái, không gian trong xe nhỏ hẹp, hắn cảm thấy lưng đau eo mỏi. Nhưng ít ra hắn cũng đã chợp mắt được một lúc.
Tưởng Tầm Chi xuống xe, đi vào siêu thị phía đối diện mua thuốc lá.
Bà chủ siêu thị vừa thấy hắn liền nhận ra ngay, đây chính là anh chàng đẹp trai lần trước từng ghé qua mua đồ.
"Lâu rồi không gặp, lần này cậu muốn mua gì?"
Tưởng Tầm Chi nhìn tủ thuốc lá trong siêu thị, chỉ vào bao thuốc có chữ "Tô" in trên nhãn.
"Trùng hợp ghê," Bà chủ lấy bao thuốc đưa cho hắn, "Hàng mới về hồi sáng đó, bây giờ người ta ít sản xuất loại này lắm."
Tưởng Tầm Chi thanh toán, xé bao thuốc, rút một điếu ra châm lửa.
Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy ren xanh đậm bước vào siêu thị. Cuối tháng 2 trời còn lạnh thấu xương, vậy mà cô ta lại mặc quần tất mỏng, để lộ đôi chân dài thẳng tắp trong không khí lạnh.
Mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta khiến hắn khó chịu. Tưởng Tầm Chi lặng lẽ bước ra khỏi cửa hàng, đứng dưới ngọn đèn đường tiếp tục hút thuốc.
"Cậu gì ơi, có thể cho tôi mượn bật lửa được không?"
Một giọng nói mềm mại vang lên phía sau, mùi nước hoa gay mũi ập tới. Tưởng Tầm Chi quay đầu lại, chính là người phụ nữ mặc quần tất khi nãy. Lúc ở trong siêu thị cô ta còn lảo đảo bước hụt lên mấy bậc thang, bây giờ đứng đối diện hắn mới nhận ra người phụ nữ này có cùng chiều cao với mình. Dưới ánh đèn đường sáng trưng, gương mặt cô ta hiện rõ một lớp trang điểm dày cộp.
Tưởng Tầm Chi bị mắc chứng sạch sẽ cực kỳ nặng.
Hắn ngậm điếu thuốc trên môi, khó chịu lấy ra ví tiền từ trong túi áo, lôi một tờ tiền đỏ kẹp giữa hai ngón tay, đưa qua cho cô ta.
Hành động này... chẳng khác nào đang bố thí cho một kẻ ăn xin.
Người phụ nữ cũng không tức giận, chỉ hơi sửng sốt, sau đó che miệng bật cười khúc khích: "Cậu hào phóng ghê nha. Cậu cũng sống ở khu chung cư Thiên Hòa này sao?"
Tưởng Tầm Chi không trả lời, hắn quay lưng lại nhìn về phía ánh đèn đường lờ mờ, tiếp tục hút thuốc.
Người phụ nữ thấy vậy cũng không nói chuyện nữa, uốn éo một cái rồi bỏ đi.
Hút xong điếu thuốc, Tưởng Tầm Chi dựa người vào xe, hướng mắt về một căn hộ ở gần đó. Gần một giờ sáng, ánh đèn bên trong căn hộ mới tắt hẳn.
Lúc này hắn mới chuẩn bị lên xe quay trở về, nhưng trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh của người phụ nữ vừa rồi.
Cô ta... vậy mà lại có yết hầu.
Cả người Tưởng Tầm Chi nổi da gà, lập tức khởi động xe phóng đi mất.....
"Chu Chu, hôm trước anh đi bệnh viện..."
"Xin hỏi người tiếp theo muốn dùng gì ạ?"
Đến lượt Hà Dục lấy cơm, anh ta quay đầu chỉ vào đĩa gà luộc, nói với cô phụ bếp: "Cho tôi phần đó nhé."
"Bác sĩ nói sao?" Hà Dục cầm khay cơm, đứng sang một bên chờ.
"Không nghiêm trọng, chỉ cần uống một ít thuốc thôi." Trần Cận Chu nhàn nhạt nói.
"Vậy mà anh nói là không sao? Phải có vấn đề thì bác sĩ mới cho uống thuốc chứ. Anh nhớ phải uống đúng giờ và nghỉ ngơi nhiều hơn đó." Hà Dục lại bắt đầu lải nhải.
Gần đây Trần Cận Chu ăn uống không ngon, chiều nay anh còn phải đến dự buổi lễ vinh danh các doanh nghiệp đóng thuế hơn 1 tỷ tại cơ quan chính phủ.
Cô phụ bếp thấy Trần Cận Chu tới, lập tức múc một vá thịt kho củ niễng thật đầy bỏ vào khay của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!