Trần Cận Chu gõ từ khóa tìm kiếm "Vụ tấn công y bác sĩ tại bệnh viện nhân dân số 1 Giang Cảng" vào ô tìm kiếm trên máy tính, nhưng trước sau vẫn không nhấn phím Enter.
Năm đó, cái chết của mẹ anh đi kèm với đủ loại lời ra tiếng vào. Trên đường tan học về nhà, anh thường xuyên bị lũ trẻ trong khu dân cư chỉ trỏ và bàn tán.
Việc bêu xấu và bắt nạt Trần Cận Chu đã dần trở thành một thú vui tiêu khiển của bọn trẻ hàng xóm lúc bấy giờ. Rõ ràng trước đó không lâu anh vẫn còn là một học sinh ngoan, là đứa trẻ gương mẫu trong mắt mọi người xung quanh.
Chỉ sau một đêm, cuộc sống hạnh phúc của cậu bé Trần Cận Chu đã hoàn toàn bị đảo ngược. Nỗi đau mất mẹ quá lớn khiến anh gần như không thở nổi. Ban đầu những trận bạo hành của lũ trẻ dường như lại khiến tâm hồn anh được giải thoát. Thân thể đau đớn thì trái tim sẽ bớt tê dại đi phần nào.
Cho đến khi những lời mạt sát tục tĩu về mẹ anh bắt đầu giội xuống, đánh thức sự phẫn uất trong anh. Trần Cận Chu bắt đầu phản kháng, bất chấp tất cả, từng cú đấm giáng xuống đều rất nặng tay.
Cha anh biết chuyện, không cho anh tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa, xin nghỉ học một tháng để anh ở nhà tĩnh dưỡng.
Lúc sau anh quay lại trường học, mọi chuyện dần dần bị mọi người quên lãng.
Cha đã nói với anh rằng những người xấu đã bị pháp luật trừng trị, khuyên anh nên tiếp tục chuyên tâm học hành.
Ký ức đen tối đó đã bị anh niêm phong lại, chôn sâu xuống đáy lòng. Một khi đối diện với sự bi thương quá lớn, cơ thể con người sẽ sinh ra cơ chế tự vệ.
Trần Cận Chu hạ quyết tâm, mạnh mẽ nhấn phím Enter. Màn hình nhảy ra hàng loạt những vụ tấn công và bạo hành y bác sĩ trong những năm gần đây, mỗi một tin tức đều khiến cho người ta phải rợn người.
Hơn 16-17 năm trước, Internet còn chưa phát triển như bây giờ. Khi đó vẫn là thời kỳ hoàng kim của báo chí.
Trần Cận Chu nhíu mày lật từng trang một. Mãi cho đến trang thứ 10, cuối cùng anh mới nhìn thấy một bài viết nhỏ.
Chủ đề bài viết là: "Tư hình có được phép tồn tại hay không?"
Một trong những câu trả lời có nhắc đến hai từ "bạo hành y bác sĩ", cho nên mới được thuật toán tự động đẩy lên.
Giữa một loạt những lời bình luận "Không nên", có một câu trả lời đặc biệt dài dòng và nổi bật.
Người trả lời kể rằng, đầu thế kỷ 21, anh ta cùng bố mẹ sinh sống tại một huyện nhỏ ở phương Nam. Hôm đó anh ta đến khoa vú của một bệnh viện để thăm người mẹ bị bệnh của mình, cuối cùng đã tận mắt chứng kiến một vụ giết người man rợ.
Một người ăn mặc theo phong cách không rõ nam nữ đã đẩy cửa bước vào văn phòng bác sĩ, vung dao chém liên tục vào vị nữ bác sĩ đang nghỉ ngơi bên trong. Anh ta bưng hộp cơm giữ nhiệt đi ngang qua, vừa vặn thấy được cảnh tượng đó.
Người bị hại chính là bác sĩ đã mổ chính cho mẹ anh ta, bà là một bác sĩ có tay nghề giỏi, dịu dàng và nhân hậu. Anh ta không thể tưởng tượng được người nào lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Anh ta bủn rủn tay chân, không dám mở cửa vào đó ngăn cản.
Sau khi vụ việc xảy ra, anh ta hối hận vô cùng. Cho đến vài ngày sau, chồng của nạn nhân đến bệnh viện tìm nhân chứng, hy vọng ai đó có thể ra tòa làm chứng giúp mình.
Anh ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông lúc đó, râu ria xồm xoàm, làn da trắng bệch, nhưng sống lưng của đối phương trước sau vẫn luôn thẳng tắp. Anh ta đã từng thấy người đàn ông đó đến đưa cơm cho vị bác sĩ xấu số. Chỉ trong vài ngày, người đó giống như đã già đi chục tuổi.
Sau đó, anh ta vẫn luôn dõi theo vụ án. Kẻ giết người cũng có chút thế lực ở địa phương. Sau khi chuyện này bị phanh phui, cả thị trấn lan truyền đầy rẫy những lời đồn thất thiệt. Dù vị bác sĩ đó đã chết vẫn không thoát khỏi bị người khác nói xấu sau lưng. Mà hung thủ vì chưa đủ 18 tuổi, cuối cùng chỉ bị kết án hơn 10 năm tù.
Những năm qua, mỗi lần nhớ đến chuyện này, anh ta lại cảm thấy hối hận. Hối hận vì năm đó mình đã không đứng ra làm chứng.
Anh ta viết:
"Cái chết của một bác sĩ là sự dập tắt hy vọng của vô số bệnh nhân. Nói rộng ra, là mất mát của cả một huyện thành. Mà một tên hung thủ chỉ còn vài ngày nữa đã đến tuổi thành niên vẫn có thể sống yên ổn trên thế gian này."
Cuối cùng, anh ta kết luận:
"Tư hình đương nhiên không được cho phép.
Nhưng tư hình sẽ vĩnh viễn tồn tại trên thế gian."
Tên tài khoản của anh ta là: A dirty coward — Một kẻ hèn nhát bẩn thỉu.....
Người đó đã viết câu trả lời này vào 3 năm trước.
Dường như linh cảm được điều gì, Trần Cận Chu mở danh bạ điện thoại, tìm lại cuộc gọi đến từ một số lạ vào đêm Giao thừa năm ngoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!