Chương 31: Ác mộng không dứt

Trần Cận Chu ở lại Thiên Đảo tròn một tuần. Trước khi về nước, cả nhà Frank cùng nhau tiễn anh ra sân bay Vanta.

"Cận Chu," Frank tháo chiếc khăn quàng bằng len cashmere trên cổ mình xuống, cẩn thận choàng vào cổ anh, "Tiếc là lần này không thể đưa cậu đi xem cực quang."

Tháng 2 là thời điểm tốt nhất để ngắm cực quang, nhưng suốt thời gian anh ở Thiên Đảo tuyết lại rơi dày đặc không ngừng.

Trần Cận Chu không quá thiết tha với những điều này, anh lắc đầu, ý nói Frank không cần phải bận tâm.

"Lần sau nhé. Hy vọng đến khi đó, cậu sẽ đưa người yêu đi cùng."

Họ ôm nhau từ biệt ở sân bay. Trần Cận Chu kéo vali bước qua cửa kiểm soát an ninh.

Máy bay lăn bánh một đoạn trên đường băng rồi bất chợt lao vút lên bầu trời, cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến tai anh ù đi. Nhìn ra bầu trời đen đặc ngoài cửa sổ, tâm trạng vốn đang vui sướng nhẹ nhàng của anh đột nhiên giống như bị mây đen bao phủ.

Lại phải quay về Giang Cảng rồi.

Sau Tết luôn là giai đoạn tinh thần sa sút nhất của những người đi làm. Hà Dục quay lại công ty từ sớm, trực ban cả ngày lẫn đêm, hôm sau hai mắt thâm quầng xuất hiện trước cửa văn phòng của Trần Cận Chu.

Điều khiến anh ta ngạc nhiên là sắc mặt của đối phương trông cũng không khá hơn mình là bao.

"Không phải anh đi Thiên Đảo nghỉ dưỡng sao?" Hà Dục hỏi, "Sao nhìn anh như bị Frank ép chạy KPI thế?"

Chiều hôm qua Trần Cận Chu đáp xuống Hải Thành, sau một hồi chuyển tuyến về tới Giang Cảng thì đã là 9 giờ tối. Ăn tối xong anh xuống lầu đi đổ rác, lúc bước đi trong khu dân cư vắng lặng cứ cảm giác sau lưng có tiếng bước chân đang bám sát theo mình. Nhưng mỗi lần quay đầu lại thì phía sau lại không có gì cả.

Đêm hôm qua Trần Cận Chu trằn trọc mãi mới ngủ được, vừa chợp mắt đã mộng mị không yên. Trong mơ anh quay về năm 2008, ngày hôm đó anh không đến trường mà đi đến khoa vú của Bệnh viện Nhân dân để tìm bác sĩ Tô.

Khi lên đến hành lang tầng 8, từ xa đã nhìn thấy một đám đông chen chúc. Trần Cận Chu cố gắng đi xuyên qua đám đông thì đã bắt gặp người mẹ mảnh khảnh của anh đang bị một người đàn ông kẹp chặt cổ, đè người xuống chiếc ghế kim loại, từng nhát dao hung tợn đâm xuống, máu tươi b*n r* tung tóe.

Anh muốn lao tới nhưng lại bị đám đông giữ chặt tứ chi. Miệng anh mở to muốn gào thét cầu cứu nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ mình ngã xuống vũng máu...

Anh giật mình tỉnh khỏi cơn ác mộng, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bác sĩ Tô đã qua đời hơn 10 năm nay. Khi mẹ mất, mọi chuyện đều do cha anh lo liệu. Cha Trần cố ý không để anh tiếp xúc với bất kỳ bản tin hay bài báo nào liên quan đến vụ việc xảy ra năm đó.

Lúc bấy giờ cả huyện thành nhỏ nhất thời xôn xao lời đồn thổi. Trần Cận Chu thu mình lại, đóng cửa trái tim, không nghe và cũng không hỏi bất cứ điều gì. Thực ra cho đến lúc này anh vẫn không biết rõ mẹ mình đã chết như thế nào, chỉ biết nguyên do là bởi vì một vụ tấn công y bác sĩ.

Nửa đêm Trần Cận Chu đi vào nhà tắm tắm rửa sau đó ngồi ngẩn người, cả đêm không thể nào ngủ lại được.

Dường như chỉ cần đặt chân về thành phố này, anh sẽ bị một tầng không khí u ám và nặng nề bao phủ.....

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Hà Dục lên tiếng gọi.

"Trông cậu có vẻ không ổn lắm." Trần Cận Chu động đậy ngón tay, tiếp tục lật xem bản báo cáo tài vụ năm vừa rồi mà phòng kế toán vừa gửi đến, "Chiều nay cho phép cậu nghỉ nửa ngày, về nhà nghỉ ngơi đi."

"Yêu cậu quá, Chu Chu." Hà Dục bị cơn buồn ngủ làm đơ não, ngoan ngoãn nghe lệnh, ôm lấy tách cà phê rồi quay người đi, đi được mấy bước thì quay đầu lại: "Mà khoan, tôi đang hỏi anh đó, sao trông sắc mặt anh còn tệ hơn tôi vậy?"

"Nửa phút nữa mà cậu chưa về thì nghỉ phép bị hủy bỏ."

"Tuân lệnh, Chu Chu~"

Trần Cận Chu day day trán. Chuyến bay dài cộng thêm một đêm không ngủ, lại còn gặp ác mộng không dứt khiến anh cảm thấy mệt mỏi rã rời, nhưng lại không hề buồn ngủ.

Điện thoại trên bàn vang lên, là cuộc gọi đến từ chính quyền Giang Cảng. Họ mời anh đại diện cho LP đến tham gia sự kiện "vinh danh những doanh nhân nộp thuế vượt 1 tỷ nhân dân tệ", yêu cầu Trần Cận Chu chuẩn bị sẵn một bài thuyết trình vì anh sẽ là người lên sân khấu đại diện phát biểu. Toàn bộ lãnh đạo cấp cao của huyện Giang Cảng sẽ đều có mặt.

Trần Cận Chu lập tức thu lại cảm xúc, dồn toàn bộ tinh thần vào công việc.....

Cái Tết năm nay của Tưởng Tầm Chi không mấy dễ chịu. Hắn ở lại biệt thự Tưởng gia hai ngày, bầu không khí trong nhà vẫn nghiêm túc và ngột ngạt như mọi khi. Sau đó hắn viện cớ để quay về nhà ở bên khu Đông Thành, hẹn gặp các đồng nghiệp và lãnh đạo của Bộ. Tiểu Dương vẫn luôn theo sát bên cạnh hắn.

Mãi cho đến những ngày cuối cùng của kì nghỉ, hắn mới nhận lời mời của đám bạn thân đi Vạn Lợi Công Quán.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!