Pháo hoa ở phía xa lần lượt bay lên. Khi nãy Trần Cận Chu hỏi mượn bật lửa của Tưởng Tầm Chi, đối phương chỉ nói bật lửa của mình không quen người lạ. Thế nên lúc này hắn đã chạy ra xa để tự tay đốt pháo.
Tưởng Tầm Chi trông có vẻ rất thong dong tự tại.
Từng tràng pháo hoa được Tưởng Tầm Chi thắp lên, cách nhau một khoảng cách nhất định, đến khi xong xuôi thân ảnh của hắn đã ở rất xa.
Trần Cận Chu ngẩng đầu nhìn trên cao một lúc lâu.
Đột nhiên ở phía xa vụt lên một vài dải ánh sáng màu xanh lam, bắn thẳng lên trời như những vệt sao sa rồi xoay tròn trong không trung như một vòng tay đang ôm chặt, từng vòng từng vòng chồng lên nhau, cuối cùng hội tụ thành một dải ngân hà màu xanh lam rực rỡ, toả sáng trên bầu trời đêm...
Vẻ đẹp độc đáo này khiến cho tất cả mọi người trên bờ sông đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn.
"Wow, đẹp quá đi mất..."
"Pháo hoa màu xanh lam không phải chỉ có trong phim truyền hình thôi sao?"
"Nhìn giống như một cái ôm vậy đó."
Bầu trời khi nãy rực rỡ đầy sắc màu, giờ phút này chỉ còn lại một mảng xanh biếc mênh mông, nó phô bày vẻ đẹp sáng lạn và cao quý trên một vùng trời, khiến mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi.
Trần Cận Chu nhìn không chớp mắt...
Lúc này, điện thoại trong túi anh bắt đầu rung lên.
Anh đưa điện thoại sát vào tai, giọng nói của Tưởng Tầm Chi vang lên, hắn nói:
"Trần Cận Chu, năm mới vui vẻ."
...
Tối hôm sau Trần Cận Chu bay đến Thiên Đảo đã là 9 giờ đêm.
Buổi sáng khi còn ở sân bay chờ chuyến bay, Hà Dục có nhắn tin hỏi anh đêm qua có ra bờ sông đốt pháo hay không. Anh ta kể có người trong nhóm chat đã chụp được hình pháo hoa màu xanh lam, không biết đã mua ở đâu, đẹp đến nghẹt thở.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Trần Cận Chu hơi khựng lại. Lúc này anh mới chợt nhớ ra trước khi Tưởng Tầm Chi lên xe, hắn có đặt vào cốp xe của mình thêm một vài thùng pháo hoa, chỉ nói là do người khác tặng.
Trần Cận Chu nhấp một ngụm cà phê đã nguội, vị đắng chát khiến anh chau mày.
Lúc Frank gửi tin nhắn cho Trần Cận Chu, anh đang kéo hành lý đi qua lối hành lang dẫn tới cổng lên máy bay. Frank mời anh lần này đến Thiên Đảo thì cứ ở lại nhà mình, nhân tiện dạy tiếng Trung cho hai đứa con gái nhỏ của anh ta.
Cùng lúc đó, Tưởng Tầm Chi cũng vừa bước ra khỏi sân bay thủ đô, thấy Tiểu Dương đã đứng đợi sẵn ở lối ra phía trước.
Mới vài tháng không gặp, Tưởng Tầm Chi đã gầy đi thấy rõ. Tiểu Dương là người đã theo hắn từ hồi chuyển trường về Yến Thành, cũng đã từng tận mắt chứng kiến không ít mặt khuất đằng sau vẻ bề ngoài của con người này.
Từ gương chiếu hậu nhìn lại, Tưởng Tầm Chi lúc này trông vô cùng mệt mỏi, hoàn toàn khác xa với khí thế ngút trời lúc đang làm việc trong cơ quan. Trước giờ cả nhà Tưởng gia đều cho rằng hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Chỉ có Tiểu Dương là rõ hơn ai hết, Tưởng Tầm Chi chỉ đang miễn cưỡng gượng dậy mà thôi. Vỏ ngoài bóng bẩy, bên trong đã mục nát từ lâu rồi.
"Sao cậu cứ nhìn tôi hoài vậy?" Người ngồi ghế sau lên tiếng, ngữ khí không vui.
"Cậu mà về nhà với dáng vẻ này, phu nhân lại làm loạn lên cho xem." Tiểu Dương được xem như là một tên "gián điệp hai mặt" đã bị Tưởng Tầm Chi lôi kéo, nói chuyện không hề biết giữ mồm giữ miệng là gì.
"Dù tôi có như thế nào thì mẹ tôi cũng sẽ cằn nhằn thôi." Tưởng Tầm Chi bắt chéo chân, hai tay gối ra sau đầu. "Ở nhà có gì động tĩnh không?"
"Mọi người đều khỏe mạnh và bình an." Tiểu Dương nói chuyện nhẹ nhàng. "Hôm qua còn rước cả ông bà cụ về rồi."
Khi Tưởng Tầm Chi về đến Tưởng gia, cả nhà đều đã có mặt. Hắn lần lượt chào hỏi từng người rồi ngồi xuống.
"Vào thư phòng với ba." Cha Tưởng nói xong liền đứng dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!