Lúc này Trần Cận Chu mới ngẩng mắt lên nhìn hắn, đôi đồng tử đen thẳm lạnh lùng của anh giống như một hồ nước sâu không thấy đáy.
"Đã lâu không gặp, trưởng phòng Tưởng." Anh cong môi, cười như không cười, vẫn lãnh đạm như thời thanh xuân niên thiếu khi họ gặp nhau, giờ đây lại xen thêm vài phần xã giao khách sáo.
Cách xưng hô này đã đốt cháy chút lý trí cuối cùng của Tưởng Tầm Chi. Hắn đứng dậy mở toang cửa phòng, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Hai người đang đứng chờ ở ngoài cửa thấy vậy đều sửng sốt, ông chủ Từ liền vội vã đuổi theo, lúc Hà Dục đi vào phòng thì nghe thấy tiếng nôn khan vọng ra từ phía nhà vệ sinh.
Dạ dày của Trần Cận Chu cuối cùng cũng đã bắt đầu phản kháng. Cả ngày chưa có một hột cơm bỏ bụng, trước tiên anh nôn hết rượu ra ngoài, sau đó nôn đến nước đắng, cuối cùng chẳng còn gì để nôn, chỉ cảm thấy cả nội tạng cũng dường như sắp trào ra ngoài. Anh bắt đầu hoài nghi liệu ông chủ Từ có cho mình uống thứ rượu giả gì đó hay không.
Khi Hà Dục thấy Trần Cận Chu bước ra khỏi nhà vệ sinh, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ ra thì mọi thứ còn lại đều bình thường.
Vẫn là một Trần Cận Chu điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Hà Dục định nói gì đó an ủi anh, nhưng rồi đành nuốt hết trở lại.
"Để tôi bảo tài xế Âu đưa anh về nhà trước, về nhà nhớ uống chút nước mật ong nhé. Sáng mai tôi sẽ xin Frank cho anh nghỉ một hôm." Hà Dục chu đáo dặn dò.
"Tôi đi bộ về, sáng mai không cần xin nghỉ đâu." Trần Cận Chu nói xong thì bỏ mặc Hà Dục, tự mình ra về trước.....
Ban đêm ở Giang Cảng yên tĩnh lạ thường, chưa đến 8 giờ mà trên đường phố đã trở nên vắng vẻ.
Lần này quay về Giang Cảng, Trần Cận Chu còn chưa có dịp đi dạo xung quanh thành phố. Những năm anh bỏ đi, Giang Châu đã phát triển với một tốc độ chóng mặt, ngay cả các huyện nhỏ bên dưới cũng đã khai thông các tuyến đường cao tốc. Nhưng anh chỉ mải mê vùi đầu vào công việc, ngày ngày chạy qua chạy lại giữa nhà và công ty, không có cơ hội ghé qua những nơi đã từng thân thuộc.
Khi về đến căn hộ mà đơn vị sắp xếp cho mình, cơn men say trong người anh cũng đã tan đi gần hết.
Vừa mở cửa, chiếc TV thông minh trong phòng khách tự động bật lên, phát chương trình thời sự buổi tối.
Trần Cận Chu vào bếp pha một ấm trà, vừa đặt mình xuống sofa thì vô thức dừng lại động tác, bởi vì trên TV đang xuất hiện một cái tên rất quen thuộc. Anh đặt chén trà xuống, đưa mắt nhìn lên màn hình.
Chỉ mới vài năm trôi qua mà người đó đã già đi nhiều quá.
Trong khu đại viện cao sang quyền quý năm xưa, những lời lẽ nghiêm túc mà ông đã nói vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ của Trần Cận Chu đến tận bây giờ.
Hiện tại ông cụ Tưởng gia ở độ tuổi này vẫn có thể được thăng chức... quả thật là chuyện rất đáng chúc mừng.
Ấm trà đã cạn, ghế sofa mềm mại làm cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng.
Trong cơn mơ màng, anh nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
"Trần Cận Chu, cậu chưa ăn sáng đúng không? Đây là do dì giúp việc nhà tôi làm, cậu nếm thử xem."
Trần Cận Chu đành phải mở mắt, nhìn thấy Tưởng Tầm Chi đang đứng trước mặt mình, trong tay cầm một túi đồ màu xám xanh.
Ngày hôm đó, từ lúc trời tờ mờ sáng anh đã ngồi xe khách từ bến xe Giang Cảng lên Giang Châu, xe xóc nảy cả một quãng đường dài. Vừa ngửi thấy thứ mùi chua chua lạ lùng của thức ăn, dạ dày anh đã bắt đầu muốn trào ngược.
"Đây, ăn kèm với cái này." Lại là một túi đồ khác được đặt xuống bàn, bên trong là mấy túi bánh hình tròn màu vàng nhạt.
Anh cầm lấy đồ ăn trên bàn, không suy nghĩ nhiều bỏ vào miệng nhai nhai, sau đó đưa tay nhận lấy túi đồ màu xám xanh, mở ra uống thử một ngụm. Nghĩ bụng rằng ăn xong thì thế giới sẽ yên tĩnh, nào ngờ thứ nước ấy vừa vào miệng liền lan ra vị chua gắt, chẳng khác gì một loại nước vắt từ giẻ lau.
Cơn buồn ngủ bay biến, anh đành miễn cưỡng nuốt xuống, nghe thấy Tưởng Tầm Chi hỏi:
"Thế nào? Nước đậu dì nhà tôi nấu ngon không?"
"Ừm." Trần Cận Chu không phản bác cũng không bực bội. Tưởng Tầm Chi thích nhất là nhìn dáng vẻ lười biếng và chán chường của anh lúc vừa mới tỉnh dậy.
"Ha, chọc cậu thôi. Tôi biết cậu uống không quen, xem cái mặt nhăn nhó của cậu kìa." Tưởng Tầm Chi giống như làm ảo thuật lấy ra một túi sữa đậu nành từ trong túi áo: "Đây mới là bữa sáng dành cho cậu."
Nói rồi lại cầm lấy túi nước đậu còn dang dở trong tay Trần Cận Chu, một hơi uống hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!