Thư ký Lâm là người bản địa, kiên trì làm việc đến tận ngày cuối cùng trước Giao thừa. Trước khi ra về, cô gõ nhẹ cửa văn phòng của Trần Cận Chu, lúc đó đối phương đang cúi đầu xem một tập tài liệu.
"Trần tổng, chúc mừng năm mới. Đây là quà năm mới em tặng anh."
Thư ký Lâm đặt một chiếc túi quà màu hồng được gói gọn gàng lên bàn làm việc của Trần Cận Chu.
"Cảm ơn." Trần Cận Chu nhận lấy món quà. Ngày kia anh sẽ bay đến Thiên Đảo, đến lúc đó mua một món quà gì đó đáp lễ cho cô cũng không muộn.
"Ngày mai chỉ còn lại một mình anh đi làm thôi." Thư ký Lâm cười nói.
Trần Cận Chu mỉm cười với cô: "Trung tâm điều khiển vẫn còn người trực."
"Nhưng cả toà nhà này thì chỉ còn một mình anh. Ngày mai trong căn tin có nấu cơm tất niên, đến lúc đó em sẽ nhờ cô nhà bếp mang một phần ăn lên cho anh, anh có thể ngồi ở phòng họp vừa ăn vừa xem Xuân Vãn cũng được ạ." Thư ký Lâm tinh nghịch nháy mắt.
"Được, năm mới vui vẻ."
Tối hôm đó tan ca, Trần Cận Chu mua một bó hoa và ít đồ cúng mang đến nghĩa trang.
Thực ra lúc nhỏ anh là một đứa trẻ rất hoạt bát, nhưng bởi vì mẹ mất sớm, cha lại bệnh nặng, phần hồn nhiên thuộc về tuổi thiếu niên bắt buộc bị chôn vùi. Anh bị cuộc đời đẩy khỏi vạch xuất phát của những đứa trẻ bình thường, phải trưởng thành sớm hơn, tất cả chuyện gia đình đều cần anh gánh vác. Cuộc sống không cho anh bất kỳ thời gian giảm xóc nào, cứ thế tước đoạt đi nắng ấm và tự do của thời tuổi trẻ.
Trần Cận Chu rót hai chén rượu trắng xuống đất, lại ngồi trong gió lạnh một lúc lâu, cho đến khi nửa người trên tê cứng vì bị lạnh, anh mới chậm rãi đứng lên: "Tết này con sẽ không đến thăm cha mẹ nữa. Con định đi Thiên Đảo trượt tuyết."
Nói lời nhắn nhủ với cha mẹ xong, anh mới rời khỏi nghĩa trang lái xe về.
Phần lớn các doanh nghiệp đều tạm dừng hoạt động để nghỉ Tết, toàn bộ khu công nghiệp vắng vẻ ảm đạm. Chỉ mất mười mấy phút lái xe, Trần Cận Chu đã tới công ty.
Anh ngồi trước máy tính mở email, ngay cả hộp thư cũng vô cùng tĩnh lặng. Không có ai gửi mail công việc cho anh trong dịp Tết nhất. Anh quyết định mặc đồng phục lao động, mang theo điện thoại phòng chống cháy nổ đi kiểm tra hiện trường.
Đi một vòng kiểm tra khắp khu vực, lúc quay lại văn phòng thì đã gần xế chiều. Trên bàn có đặt phần cơm trưa do cô nhà bếp mang lên. Anh cầm lấy đi hâm nóng bằng lò vi sóng trong phòng trà giải lao, tình cờ thấy bên ngoài cửa sổ bắt đầu có tuyết bay lất phất.
TV đang phát tin: năm nay là mùa xuân vận đầu tiên được tổ chức bình thường trở lại sau thời kỳ cải cách đặc biệt, lượng khách du lịch dự kiến sẽ cao nhất trong nhiều năm trở lại đây.
Trần Cận Chu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc anh mở mắt ra lần nữa, ngoài trời đã tối đen như mực. Nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ.
Điện thoại bàn trong văn phòng reo lên, bên phòng trực gọi đến báo có khách đến thăm.
Nhớ lại trước đó Hạ Vũ đã từng nói, trong kỳ nghỉ Tết sẽ có tổ kiểm tra đến đột xuất vào ban đêm, anh liền đứng dậy dọn dẹp trà nước trong phòng, sau đó nhìn ra màn trời đầy tuyết bay bên ngoài ô cửa sổ.
Chẳng bao lâu sau, có tiếng bước chân vang lên từ phía cầu thang. Anh đứng ở đầu cầu thang chờ đón người.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người nào đó, anh hơi dừng lại: "Sao cậu lại đến đây?"
Diện mạo nhợt nhạt không sức sống của Tưởng Tầm Chi hiện ra trước mắt anh, mấy bông tuyết trắng vẫn còn dính trên áo khoác đen của hắn, vừa vào nhà đã bị ánh đèn ấm áp trong phòng làm tan dần.
"Không mua được vé tàu trở về." Tưởng Tầm Chi tỏ vẻ không mấy để tâm.
"Sao không đi sớm hơn một chút?"
"Ngày mai đường cao tốc hết kẹt rồi, đến lúc đó tôi đi máy bay về cũng không muộn." Ngữ khí nghe qua rất hờ hững.
"Cậu muốn dùng cơm ở đây không?" Trần Cận Chu thuận miệng hỏi.
Gần đến giờ ăn rồi, lát nữa cô nhà bếp sẽ mang cơm tất niên tới.
Tưởng Tầm Chi cũng gật đầu không khách sáo, nhìn theo bóng dáng Trần Cận Chu đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại.
Đơn vị đã cho hắn nghỉ Tết từ hai ngày trước, Bí thư Ngô còn chu đáo nhắc nhở hắn nên sớm bay về Yến Thành nhân lúc đường cao tốc chưa bị kẹt xe. Tưởng Tầm Chi chỉ nói mình còn một số việc muốn hoàn thành trước Tết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!