Lúc Trần Cận Chu dọn các món ăn đã được nấu xong lên phòng khách, anh nhìn thấy Tưởng Tầm Chi đang nằm ngủ trên sofa.
Tiếng động anh gây ra không nhỏ nhưng đối phương vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Trần Cận Chu quyết định trở về phòng thay quần áo, vừa chế biến hải sản xong, trên người bị bám mùi vị đặc trưng khiến anh khó chịu.
Cửa phòng vừa khép lại, người đang ngủ say trên sofa cũng tỉnh dậy. Tưởng Tầm Chi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời không phân biệt rõ giữa trong mơ và hiện thực, ánh mắt mông lung nhìn về phía căn bếp trống trơn và cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt. Do dự vài giây, hắn chậm rãi đứng dậy, bước lại gần cánh cửa, đặt tay lên tay nắm rồi ấn xuống...
Trần Cận Chu vừa ném quần áo vào giỏ đồ bẩn, đang để trần nửa thân trên, nghe tiếng cửa mở cũng không quay đầu lại, chỉ thuận tay cầm lấy chiếc áo len sạch bên cạnh khoác lên người.
Mặc xong mới xoay người lại, bắt gặp gương mặt hơi lúng túng và ngỡ ngàng của Tưởng Tầm Chi, anh chỉ nhàn nhạt hỏi: "Cậu tỉnh rồi à?"
Tưởng Tầm Chi gãi đầu, cảm thấy điều hoà nhà Trần Cận Chu mở hơi nóng, cổ họng cũng vì thế mà khát khô: "Ừm, sofa nhà cậu ngủ ngon thực sự."
"Nếu cậu thích đến vậy..." Trần Cận Chu vừa bước tới gần vừa nói: "Thì tìm người đến khiêng nó về đi."
Chưa đợi hắn phản ứng, anh lại tiếp lời: "Xem như quà Tết của công ty tặng cậu."
Máy sưởi trong phòng khách có hiệu quả rất tốt, đến khi hai người ngồi vào bàn ăn, thức ăn trên bàn vẫn còn nóng hổi.
"Nhà cậu có rượu không?" Tưởng Tầm Chi hỏi.
Trần Cận Chu không có thói quen uống rượu một mình ở nhà. Anh nhớ hình như trong tủ bếp vẫn còn một chai rượu trắng, lần trước Hà Dục mang đến đây khi hai người thức đêm xem bóng đá, về sau vẫn luôn để nguyên ở chỗ cũ.
Anh vào bếp tìm chai rượu, tiện thể rửa sạch hai chiếc ly nhỏ.
TV trong phòng khách đang phát lại một tiết mục Xuân Vãn nào đó. Trần Cận Chu rót hai ly rượu, đưa một ly cho Tưởng Tầm Chi, sau đó đứng dậy cười với hắn: "Chuyện công ty lần trước, hôm nay tôi chính thức cảm ơn cậu."
Anh nói chuyện rất chân thành, nhưng Tưởng Tầm Chi nghe vào tai lại dâng lên một cảm xúc rất khó tả.
Hắn chỉ cụng ly rồi nhìn đối phương một hơi uống cạn.
"Không có gì, bạn bè mà." Tưởng Tầm Chi nhấp một ngụm nhỏ, gắp một con tôm bỏ vào chén. "Tết năm nay cậu định làm gì?"
Trần Cận Chu cũng gắp cho mình một con tôm. Đây là lần đầu tiên anh làm thử món này, hương vị thế nào anh cũng không rõ.
"Có thể sẽ đến Thiên Đảo."
Tưởng Tầm Chi khựng lại, bỏ con tôm vào miệng nếm thử: "Tay nghề không tồi, sao cậu định đi xa vậy?"
Anh từng nói với Hà Dục rằng muốn đi trượt tuyết, nhưng thực ra đó chỉ là cái cớ mà thôi. Nghiêm túc mà nói thì ngay cả bản thân Trần Cận Chu cũng không rõ lý do là gì.
Thành phố này đã từng chất chứa rất nhiều ký ức đẹp đẽ, từ một gia đình ba người hạnh phúc cho đến khi chỉ còn hai cho con anh nương tựa vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại một mình anh và hai nấm mồ lạnh lẽo.
Anh không muốn thừa nhận rằng kể từ khi cha mình mất đi, anh đã không còn nơi gọi là "nhà".
Trần Cận Chu chỉ cười nhạt: "Tiện thể xuất ngoại đi du lịch."
Tưởng Tầm Chi gật đầu: "Sau Tết đúng là lại trở nên bận rộn."
"Còn cậu, khi nào thì về quê ăn Tết?"
Trần Cận Chu nhìn hắn ăn tôm một cách từ tốn, giống như đang chậm rãi thưởng thức từng chút một. Anh cũng không vội, kiên nhẫn chờ đợi.
Phải một lúc sau, Tưởng Tầm Chi mới chậm rãi mở miệng: "Chắc là gần sát giao thừa mới về. Cậu định hôm nào đi?"
Các doanh nghiệp hoá chất thường phải có lãnh đạo trực ban trong dịp Tết. Giao thừa là ngày mà ai cũng muốn về nhà đoàn viên cho nên không ai xung phong ở lại trực. Hà Dục đã hỏi trong nhóm nhưng không có ai muốn đảm đương, Trần Cận Chu đành tự nguyện đi trực, sau đó định hôm sau bay thẳng đến Thiên Đảo.
"Mùng một."
Tưởng Tầm Chi ngẩng đầu: "Sao trễ vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!