Chương 27: Vợ tôi vừa đảm đang lại vừa xinh đẹp

Sáng hôm sau tỉnh dậy trong khách sạn, đầu Trần Cận Chu vẫn còn hơi choáng váng.

Anh từ chối lời mời ở lại Hải Thành chơi vài hôm của Hà Dục, đặt chuyến tàu cao tốc sớm nhất quay về Giang Cảng. Tiệc tất niên kết thúc cũng đồng nghĩa với việc năm mới đã cận kề, mà thời điểm này trong năm, công việc trong công ty lại càng nhiều không đếm xuể.

Giữa lúc bận bịu tối mắt tối mũi, vậy mà vẫn phải nghe Hà Dục lải nhải bên tai về danh sách quà Tết cho nhân viên và các loại lễ vật đối ngoại mà doanh nghiệp cần phải chuẩn bị.

Lúc này Trần Cận Chu mới sực nhớ mình vẫn còn thiếu Tưởng Tầm Chi một bữa ăn. Nếu cứ tiếp tục kéo dài, e rằng anh sẽ thiếu nợ người ta đến tận năm sau. Tốt hơn là nên tranh thủ giải quyết cho xong trước khi Tết đến.

Đoạn thời gian này chắc hẳn bên phía chính phủ cũng đang vô cùng bận rộn, Tưởng Tầm Chi gần như không chủ động liên lạc với anh, thỉnh thoảng mới gửi đến vài tấm ảnh chụp Tiểu Chu, xem chừng là do dì giúp việc trong nhà đang chăm sóc.

Thế là được một lần hiếm hoi, Trần Cận Chu chủ động gọi điện cho Tưởng Tầm Chi. Chuông reo một lúc lâu, đến khi anh tưởng rằng đối phương không bắt máy định cúp cuộc gọi thì bên kia mới có người nhấc máy.

"Cậu có thời gian không? Tôi mời cậu đi ăn một bữa." Trần Cận Chu đi thẳng vào chủ đề.

"Được thôi." Tưởng Tầm Chi đồng ý.

Để thể hiện thành ý, Trần Cận Chu quyết định nhường quyền chọn lựa cho đối phương: "Cậu muốn ăn gì? Món Nam hay món Bắc?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: "Sắp Tết rồi, đặt nhà hàng không tiện. Tôi tới nhà cậu ăn, cậu nấu món gì cũng được."

Cái gọi là "nấu món gì cũng được" của Tưởng Tầm Chi chưa bao giờ thực sự là "cái gì cũng được". Người này trước giờ vẫn luôn rất kén ăn.

Hồi còn yêu nhau, bọn họ ăn gì hay ăn ở đâu đều do Tưởng Tầm Chi quyết định. Dù sao lúc đó Trần Cận Chu cũng không có tâm trí để suy nghĩ mấy chuyện đó, thời gian ở bệnh viện và chuyện học hành đã đủ khiến cho anh đầu tắt mặt tối. Việc anh cần làm chỉ là cố gắng dành ra một chút thời gian vào những ngày kỷ niệm kỳ quặc nào đó, đến ngồi trong những nhà hàng xa hoa sang trọng, cùng Tưởng Tầm Chi ăn một bữa tối là được rồi.

Đôi khi bạn cùng phòng của Trần Cận Chu rủ mọi người đi ăn tối, họ chọn ăn ở quán vỉa hè hay quán bình dân, Tưởng Tầm Chi sẽ cầm theo một chai nước khoáng, uể oải ngồi suốt bữa ăn, từ đầu đến cuối chỉ nhấm nháp từng ngụm nước, tuyệt nhiên không động vào chén đũa trước mặt. May mà mấy người bạn cùng phòng của anh đều rất phóng khoáng, không ai bắt bẻ gì.

Trần Cận Chu từng gọi hắn là đại thiếu gia không bị lây nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng về sau khi hai người họ sống chung ở Giang Cảng, vị đại thiếu gia này lại thường xuyên ở trong bếp mày mò nấu cháo khét đáy nồi, thả vào trong đó một đống hải sản không biết tên, miệng thì nói là muốn tẩm bổ cho anh và cha anh.

Điều kỳ lạ là mỗi lần anh mang đến bệnh viện, cha anh đều vui vẻ ăn sạch hết.

Cúp điện thoại xong, Trần Cận Chu cảm thấy hơi đau đầu. Anh không nấu được mấy món hải sản quá cầu kỳ, mà nấu món bình dân thì lại sợ không đủ thành ý.

Lúc Hà Dục đi vào văn phòng tìm anh, thấy Trần Cận Chu đang cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó trên giấy. Anh ta tò mò ghé lại nhìn: "Bào ngư đen, tôm hùm sốt trứng muối... Trời ơi, Chu Chu, anh định mời ai đi ăn vậy? Món nào món nấy toàn là hàng khủng."

"Tưởng Tầm Chi." Trần Cận Chu không giấu giếm.

Anh vẫn đang đau đầu chỉnh sửa thực đơn, Hà Dục vỗ trán: "Đúng rồi, Bí thư Tưởng! Suýt nữa tôi quên mất, quà Tết của doanh nghiệp cũng phải chuẩn bị cho anh ấy một phần. Vậy tiện thể anh giúp tôi đưa cho anh ấy luôn nhé."

Trần Cận Chu gật đầu.

"À mà này, tôi đến đây là muốn hỏi anh Tết này định làm gì, hay anh về quê ăn Tết với tôi đi?"

Năm hết Tết đến, toàn bộ nhân viên trong công ty cũng bắt đầu đi làm với tâm trạng thả lỏng hơn. Một vài nhân viên có quê ở xa trong phòng ban của Hà Dục cũng đã xin nghỉ sớm để tránh bị tắt đường trong ngày lễ Tết. Hà Dục nhớ năm đó khi cùng làm việc ở Hải Thành, Trần Cận Chu cũng đã từng ăn Tết ở nhà anh ta.

"Không." Trần Cận Chu liệt kê xong thực đơn, xé tờ giấy ra gấp lại cẩn thận, "Năm nay tôi định về Thiên Đảo ăn Tết."

"Aida, lúc đó ở Thiên Đảo là lạnh nhất luôn."

Trần Cận Chu mỉm cười: "Có thể đi trượt tuyết."

"Nếu anh muốn trượt tuyết thì ở miền Bắc có nhiều nơi còn thích hợp hơn, việc gì phải đến nơi xa xôi như vậy." Hà Dục có lối suy nghĩ truyền thống, ngày Tết nên là thời gian sum họp bên người thân và bạn bè, nếu Trần Cận Chu một mình ăn Tết ở Thiên Đảo chẳng phải sẽ quá cô đơn sao?

Nhưng nghĩ lại, Trần Cận Chu đã từng sống ở Thiên Đảo hai năm, chắc anh cũng có chút lưu luyến. Hà Dục liền nói: "Thật ra ở chi nhánh Thiên Đảo cũng tốt lắm, ít nhất anh không phải mệt mỏi như bây giờ."

Hà Dục thuận tay cầm quyển sách chuyên ngành trên bàn Trần Cận Chu lên lật xem vài tờ, anh ta thật lòng không hiểu Trần Cận Chu liều mạng làm việc như vậy rốt cuộc là vì điều gì? Người bình thường cày cuốc là để mua nhà mua xe, lấy vợ sinh con. Còn Trần Cận Chu nỗ lực như vậy là vì cái gì? Anh có thể dễ dàng xin tổng bộ chuyển về Thiên Đảo, việc gì phải vướng bận với mớ rối ren ở Giang Cảng này?

...

Sáng thứ 7, Trần Cận Chu thức dậy rất sớm, lái xe đến khu chợ gần nhà để mua nguyên liệu. Chỉ riêng chuyện mua đủ nguyên liệu để nấu ăn cũng đã tốn không ít công sức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!