Chương 26: Người kia giống như một cánh bướm rực rỡ

Trần Cận Chu đang luyện tập Bản giao hưởng ánh trăng chương ba ở hậu trường. Khi còn nhỏ học đàn, thầy giáo đã từng nói anh có chí tiến thủ mãnh liệt nhưng lại thiếu đi cảm xúc phẫn uất cần có trong tác phẩm này. Mỗi lần luyện tập anh đều bị thầy bắt lỗi không ngừng.

Nhưng rõ ràng anh đã tham gia rất nhiều cuộc thi, giành vô số giải thưởng, cũng thường được người khác khen ngợi có thiên phú đánh đàn.

Tuổi thơ của Trần Cần Chu mỗi ngày đều có cây đàn piano làm bạn. Dù có về nhà muộn đến đâu, bác sĩ Tô vẫn sẽ dành thời gian ngồi luyện đàn với con trai mình, kiên nhẫn chỉ ra từng lỗi sai cho anh. Mỗi lần Trần Cận Chu đàn tốt sẽ được thưởng một bông hoa nhỏ màu đỏ thắm.

Trên bàn học của anh đã dán đầy cả một hàng hoa màu đỏ.

Vừa nãy thư ký Lâm nói khách sạn đã cho người đưa đến một cây đàn mới, hỏi anh có muốn dùng thử hay không. Trần Cận Chu chỉ liếc qua một cái thì đã biết cây đàn này tuyệt đối không phải thứ mà khách sạn có thể tự chuẩn bị được.

"Không cần đâu." Vì giờ đây anh đã có được thứ cảm xúc mà thuở nhỏ mình vẫn luôn thiếu hụt.

Quyền thế là thứ tài nguyên khan hiếm, chỉ cần bạn tồn tại trên thế gian này thì nhất định sẽ cảm nhận được sức nặng của nó.

Những đồng nghiệp chưa đến lượt lên sân khấu biểu diễn cũng ngồi yên ở hậu trường chăm chú lắng nghe. Họ đều tỏ ra kinh ngạc trước kỹ thuật đàn dương cầm thuần thục và sâu sắc của anh.

Băng Băng từ đầu đến cuối luôn trừng lớn mắt, khó tin mà nhìn Trần Cận Chu.

Cô đẩy đẩy Hà Dục, hỏi nhỏ bên tai anh ta: "Có phải tâm trạng của anh ấy không tốt không?"

"Hả? Sao em nhìn ra được vậy?" Hà Dục là người không có một chút tế bào nghệ thuật nào. Với anh ta, mỗi lần được nghe Trần Cận Chu đàn đều là một loại hưởng thụ, vừa đã tai lại vừa đã mắt.

Anh ta không nhận ra lần này và lần Trần Cận Chu từng đàn cho Bí thư Tưởng nghe có gì khác nhau.

"Tiếp theo, xin mời trưởng phòng EHS của chúng ta – anh Hà Dục lên sân khấu!"

Tiết mục của Hà Dục được xếp vào vị trí áp chót, anh ta vội vàng cầm theo đạo cụ cho phần biểu diễn: "Không nói nữa, anh phải lên rồi. Chút nữa đến tiết mục của Cận Chu, em có thể ra dưới sân khấu để thưởng thức trọn vẹn. Bây giờ anh ấy chỉ đang khởi động, chưa bung hết sức đâu."

Băng Băng cùng Hà Dục rời khỏi hậu trường, tìm một chỗ ngồi dưới sân khấu.

Tiết mục của nhóm Hà Dục là một màn vũ đạo vui nhộn, nhạc nổi lên, người nhà của họ và đồng nghiệp ở bên dưới sân khấu đều đồng loạt giơ điện thoại lên chụp hình và quay video.

Hà Dục đứng ở vị trí trung tâm, động tác tay chân vụng về và lúng túng khiến Băng Băng bật cười không ngừng.

Màn trình diễn kết thúc, các nam đồng nghiệp trong khán phòng lần lượt lên sân khấu tặng hoa. Ban đạo diễn đã tính toán rất chu đáo, nếu người biểu diễn có dẫn theo người nhà thì người cùng giới sẽ lên tặng hoa cho họ, nếu như không có người nhà hoặc còn độc thân thì sẽ do người khác giới lên sân khấu tặng hoa.

"Và sau cùng, tiết mục bế mạc chương trình được mong chờ nhất. Xin mời Giám đốc điều hành của doanh nghiệp Hóa Chất LP chi nhánh Giang Cảng, anh Trần Cận Chu, sẽ mang đến cho chúng ta phần trình diễn đàn piano — Bản giao hưởng ánh trăng chương ba!"

Vừa dứt lời, bên dưới lập tức vỗ tay như sấm, bầu không khí sục sôi như muốn lật tung cả mái nhà.

Lần đầu tiên Tưởng Tầm Chi nhìn thấy Trần Cận Chu là trong hội trường lớn ở trường cấp ba, cũng giống như lúc này – anh đứng tách biệt giữa đám đông, người thiếu niên sáng ngời trên sân khấu năm ấy và người đàn ông trầm ổn của hiện tại hoàn toàn trùng khớp với nhau.

Người kia giống như một cánh bướm rực rỡ. Hắn tưởng rằng chỉ cần đưa tay ra là sẽ bắt được, nhưng lại chỉ bắt được một khoảng không.

Điện thoại trong túi rung lên liên tục. Mãi cho đến khi nốt nhạc cuối cùng trên sân khấu kết thúc, Tưởng Tầm Chi mới chuẩn bị rời khỏi khán phòng.

Cây đàn D274 kia được đặt ở một góc hội trường tầng 13. Triệu thiếu gia từng nói, model này là phiên bản giới hạn toàn cầu, là giấc mơ của mọi nghệ sĩ đàn piano.

Thật ra bản chất của Trần Cận Chu chưa từng thay đổi. Anh vẫn luôn kiêu ngạo và lạnh nhạt, xưa nay chưa bao giờ để những kẻ chỉ biết dựa vào cái mác con cháu cán bộ cấp cao như bọn họ vào mắt.

"Wow ~"

Tưởng Tầm Chi vừa định xoay người rời đi thì tiếng reo hò náo nhiệt làm hắn chợt dừng bước.

Hắn quay đầu lại, thấy một cô gái diện một chiếc váy dài hai dây màu vàng nhạt, dung mạo xinh đẹp, tay ôm bó hoa bước lên sân khấu.

Trần Cận Chu mỉm cười nhận lấy bó hoa, tiếng cổ vũ ở bên dưới càng lúc càng sôi nổi.

Không biết vì sao hôm nay Trần Cận Chu trông có vẻ rất khác, anh có phần dịu dàng và cũng gần gũi hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!