Trần Cận Chu vừa ở lại Sanda một tuần giữa cái nóng gay gắt, vậy mà ngay khi vừa bước xuống máy bay thì đã bị luồng khí lạnh cực mạnh ở Giang Cảng ập thẳng vào mặt.
Anh bay thẳng từ Sanda về Hải Thành để kịp tham dự bữa tiệc tất niên của công ty. So với môi trường ở trong nước, điều kiện của nhà máy bên đó quả thực khác nhau một trời một vực. Lão Lục hiện tại đã hòa nhập rất tốt với cuộc sống ở Sanda. Trên đường đưa anh ra sân bay, ông ta nói mình thật sự rất biết ơn Trần Cận Chu vì đã chịu nhận lời điều động về Giang Cảng để giải quyết mớ rắc do mình gây ra, lãnh đạo của cơ sở Giang Cảng là một vị trí không dễ đảm nhận.
Nhưng ông ta tin tưởng Trần Cận Chu có đủ năng lực để làm tốt.
Hiện tại công việc bên Sanda của lão Lục khá nhàn, không bị làm phiền bởi đủ loại kiểm tra, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào sản xuất. Lúc này ông ta chỉ chăm chăm vào việc nghiên cứu sản phẩm và nâng cấp dây chuyền, an nhàn tự tại.
Xe của tài xế Âu đã đậu sẵn bên ngoài sân bay, đón anh xong thì chạy thẳng đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.
Giáng Sinh vừa qua, cả con đường Đông Lộ khu Tây Thành trở nên náo nhiệt và rực rỡ giống như 6 năm về trước. Những khách sạn về đêm đèn đuốc sáng trưng, được trang hoàng bởi vô số những dây đèn lấp lánh như vòng cổ kim cương, toàn bộ kiến trúc như một viên ngọc quý rực rỡ trong màn đêm.
Trước cổng khách sạn có nguyên một hàng xe hôn lễ Rolls
-Royce, xem ra hôm nay có người cũng tổ chức hôn lễ ở đây.
Vừa đi vào sảnh khách sạn liền ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp nồng đượm, là mùi xạ hương hòa quyện cùng với hương cam quýt, mang theo một chút hoang dại và gợi cảm. Nổi bật trước mắt là một cây thông Noel khổng lồ với những món trang trí đen trắng phối hợp tinh tế, toát lên vẻ quý phái và thanh nhã.
Trần Cận Chu vừa đi tới thang máy thì nhận được cuộc gọi từ Hà Dục:
"Chu Chu, anh đến khách sạn rồi đúng không? Tôi còn đang tổng duyệt cho tiết mục biểu diễn. Chiều nay Băng Băng đi mua đạo cụ, chắc là bây giờ đang tới trước cửa rồi, phiền anh ra đón cô ấy một chút nhé."
Băng Băng là bạn gái của Hà Dục. Trước đây khi Trần Cận Chu và Hà Dục còn đang công tác ở Hải Thành, ba người thường xuyên đi ăn chung, cô gái có tính tình rất dễ mến.
Anh quay người đi ra ngoài đợi. Hôm nay tiệc cưới của ai đó được tổ chức với quy mô khá lớn, trước cổng khách sạn giống như một buổi triển lãm Rolls
-Royce, đủ kiểu xe lần lượt dừng lại, đợi khách xuống rồi được tài xế lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Khó trách khi nãy chú Âu ở trên xe lại nói bãi đậu xe dưới tầng hầm toàn là xe hạng sang, đúng là mãn nhãn.
Những khách nhân bước xuống xe không phú thì cũng quý, từ cách ăn mặc cho đến khí chất rõ ràng không phải hạng thường. Thậm chí một số người còn có vệ sĩ đeo kính đen đi sát bên cạnh bảo vệ.
Có một chiếc xe dẫn đầu đậu gần trước cửa khách sạn. Cửa xe chậm chạp chưa mở, đợi đến khi tất cả mọi người đều đã vào đại sảnh gần hết, tài xế mới đi qua mở cửa, bước xuống xe là một quý bà búi tóc, mặc bộ lễ phục màu xanh dương, mặc dù bị tài xế che khuất tầm nhìn nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ cảm nhận được khí chất cao quý của bà.
"Trần tổng ơi, em ở bên này!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Cận Chu thu hồi tầm mắt. Anh thấy một chiếc taxi đang dừng cách đó không xa.
"Vất vả cho cô rồi." Cô gái đã vượt nửa thành phố để mang đạo cụ tới giúp họ dựng sân khấu.
"Em là người nhà nên phải đến chứ! Bên tổ đạo diễn còn nói sẽ thanh toán tiền taxi, đỡ phải ngồi tàu điện. Hơn nữa, giữa anh với em mà còn khách sáo cái gì, bạn bè cả mà!"
Băng Băng có tính tình thẳng thắn, lời nói vô tư nhưng cũng rất dễ thương.
"Wow, hôm nay ở đây có tiệc cưới của nhà nào đó siêu giàu đúng không anh? Quy mô tầm này... Chẳng trách mấy đồng nghiệp của em cứ hay nói đùa rằng đi dự tiệc ở đây có khi còn gặp được nhà hào môn thật ấy chứ."
Băng Băng cười rất hồn nhiên.
Trần Cận Chu nhận lấy mấy túi đồ trên tay cô, Băng Băng cũng không khách sáo đưa cho anh, mắt vẫn không ngừng nhìn cảnh tượng xa hoa ở phía trước.
"Bên đó chắc là phu nhân và thiếu gia trong truyền thuyết nhỉ? Đúng là mở rộng tầm mắt. Lần đầu em được nhìn thấy người giàu thật ngoài đời luôn, còn hấp dẫn hơn cả trong phim truyền hình. Anh giúp em đi, em muốn chụp họ một tấm."
Trần Cận Chu chưa kịp phản ứng, Băng Băng đã khoác tay anh, giơ điện thoại lên giả vờ selfie. Sau đó cô bật camera sau, chu môi tạo dáng: "Anh ơi, nhìn em nè, mình chụp ảnh chung nha~"
Trần Cận Chu cao hơn cô một cái đầu, từ góc độ của anh nhìn qua màn hình điện thoại, đúng lúc có thể thấy rõ phu nhân và thiếu gia mà Băng Băng vừa nói đến.
Là Tưởng Tầm Chi và mẹ của hắn.
Sáu năm trước tại biệt thự Tưởng gia, anh đã gặp qua Tưởng phu nhân từ xa một lần. Lúc đó bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, đứng bên khung cửa sổ tầng hai, ánh mắt lạnh như bằng phóng về phía anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!