Chương 23: Vậy cậu có đồng ý không?

Tháng 12, Giang Cảng chính thức bước vào mùa đông. Không khí lạnh tràn xuống phương Nam, cả thành phố bắt đầu hạ nhiệt.

Vào cuối tháng trước, sếp Frank của Trần Cận Chu đã gửi cho anh một email, nồng nhiệt mời anh trở về tổng bộ cùng nhau đón lễ Giáng Sinh.

Hiện tại hai dây chuyền sản xuất ở trụ sở Giang Cảng vẫn đang trong thời kỳ ngừng vận hành để bảo trì trong một tháng. Trong khoảng thời gian này, một nhà cung ứng hợp tác lâu dài với công ty đã xảy ra sự cố nổ, giá nguyên vật liệu tăng vọt chỉ sau một đêm, giá cổ phiếu công ty cũng theo đó mà trượt xuống.

Bầu không khí của toàn bộ công ty trở nên trầm lặng. Không biết là ai đã phát ra tin đồn nói rằng công ty sắp bán đi hai dây chuyền sản xuất đó.

Hai dây chuyền đang được bảo trì là những hạng mục được đầu tư ngay từ khi trụ sở Giang Cảng được thành lập. Những năm gần đây do thị trường dần dần tiến vào giai đoạn bão hòa, nhu cầu tiêu thụ giảm sút, doanh thu và chi phí gần như cân bằng. Cả dây chuyền lẫn kỹ thuật đều do các nhân viên kỳ cựu phụ trách, hiện tại ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Trong các cuộc họp lãnh đạo gần đây, thậm chí còn có người muốn trực tiếp moi tin từ miệng của Trần Cận Chu. Ngay cả Hà Dục cũng đến hỏi anh có phải tổng bộ thực sự muốn bán hai dây chuyền đó đi hay không.

Đối với một doanh nghiệp lớn như LP, từ trước đến nay luôn kiên trì hoạt động theo nguyên tắc "không để tất cả trứng vào cùng một giỏ". Những năm đầu khi vừa thăm dò thị trường nội địa, chỉ cần thấy hơi có dấu hiệu lỗ vốn là họ lập tức "quay đầu" không một chút lưu luyến.

Cho nên tin đồn này cũng không phải hoàn toàn là vô căn cứ.

Lúc thư ký Lâm mang danh sách các địa điểm tổ chức tiệc tất niên đến văn phòng làm việc của Trần Cận Chu, cô còn cẩn thận hỏi một câu:

"Trần tổng, năm nay chúng ta có cần tiết kiệm chi phí, tìm khách sạn giá hơn rẻ một chút không ạ?"

Trần Cận Chu nghe vậy thì dặn thư ký Lâm cứ thông báo cho công đoàn tổ chức tiệc tất niên năm nay với mức ngân sách cao nhất, khách sạn thì đặt thẳng ở bán đảo Hải Thành, mức độ xa hoa còn vượt hơn cả những năm trước.

Lời này khiến thư ký Lâm hơi ngạc nhiên. Trong thời điểm nhạy cảm như hiện nay, không giữ thái độ khiêm tốn để ghi điểm trong mắt tổng bộ mà còn phô trương hơn cả những buổi họp thường niên mà công ty đã tổ chức trong những năm trước đó.

Nhưng rõ ràng Trần Cận Chu không hề bận tâm đến điều này.

Sau một thời gian suy xét, cuối cùng Hà Dục đã quyết định tiết mục của họ cùng với mấy vị quản lý nhà máy sẽ là biểu diễn một điệu nhảy đang hot trên mạng gần đây, hỏi anh có muốn tham gia hay không.

Trần Cận Chu cũng không phải là người không dám xả thân, chỉ là anh thật sự không có thời gian tập luyện cùng mọi người. Đến gần sát ngày phải nộp tiết mục đăng ký, thư ký Lâm tới nhắc nhở, anh đành phải đăng ký cho mình một tiết mục đàn piano.

Trong khoảng thời gian này Tưởng Tầm Chi cũng gọi đến mấy cuộc điện thoại, khách sáo vài câu chuyện công việc. Hôm qua còn nói nếu anh có thời gian thì cùng hắn đưa Tiểu Chu đi tiêm vắc

-xin ở cửa hàng thú cưng.

Tưởng Tầm Chi giúp anh nuôi mèo cũng đã được một khoảng thời gian. Ngoại trừ lần trước chính anh bỏ tiền ra mua một đống các loại ổ mèo, sau đó đối phương hầu như không để anh phải bận tâm thêm chuyện gì nữa.

Anh nhìn lại lịch trình, tháng này gần như mỗi ngày đều kín lịch, nào là phải cùng bộ phận thu mua đi khảo sát mấy nhà cung cấp hóa chất nguy hiểm, sau đó phải xuống kiểm tra dây chuyền sản xuất ở hạ nguồn, giữa chừng lại phải tranh thủ bay sang nhà máy Sanda một chuyến, cuối cùng là quay về tham dự tiệc tất niên cuối năm.

Chỉ có hai ngày gần đây là hơi rảnh một chút. Anh gửi tin nhắn cho Tưởng Tầm Chi, hỏi hắn tối nay có rảnh không, anh qua đón Tiểu Chu đi chích ngừa.

Đối phương trả lời rất nhanh, hẹn anh 7:30 tối.

Nhưng đến khi Trần Cận Chu xong việc rời khỏi văn phòng thì đã trễ hơn giờ hẹn.

Dạo gần đây anh thường xuyên đi sớm về muộn, cho nên đã quyết định tự lái xe đi làm. Buổi tối ở vùng ngoại ô người qua lại thưa thớt, anh đạp chân ga lái xe đến khu Tĩnh Hồ biệt uyển, đến nơi thì cũng đã trễ hẹn 15 phút.

Khu này kiểm soát an ninh rất nghiêm ngặt, sau khi xác nhận biển số và tên anh, lại gọi điện xác minh một lần nữa mới mở cửa cho anh chạy xe vào.

Dựa vào trí nhớ lần trước, Trần Cận Chu quẹo trái quẹo phải vài lần mới tìm thấy căn biệt thự của Tưởng Tầm Chi.

Hắn mặc một chiếc áo len xám mỏng, đứng trước cửa với vẻ mặt mệt mỏi.

"Mua xe rồi à?" Có lẽ do đứng ngoài gió một lúc, Tưởng Tầm Chi nói chuyện bằng giọng hơi khàn, hắn hắng giọng một cái, không vui nói: "Cậu đến muộn."

Đêm đông rét buốt, Trần Cận Chu thấy bộ đồ đối phương mặc, bất giác rùng mình một cái.

Tưởng Tầm Chi không nói nữa, mở cửa ra hiệu cho anh vào nhà. Hơi ấm ập vào mặt khiến người ta cảm thấy thật dễ chịu và thư thái.

Lúc thay giày ở huyền quan, ánh mắt Trần Cận Chu vô tình lướt qua một tấm thiệp cưới màu đỏ chữ vàng được đặt ở trên kệ giày, tấm thiệp đỏ dưới ánh đèn trông có vẻ chói mắt kỳ lạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!