Chương 21: Sau khi chia tay cô ta, cậu không quen ai khác nữa à?

Trần Cận Chu căn bản không nghe rõ Tưởng Tầm Chi vừa mới nói gì. Giờ phút này toàn thân anh khó chịu rã rời, cửa vừa khép lại liền bắt đầu hắt hơi liên tục.

Anh gọi một cuộc cho thư ký Lâm, nhờ cô ấy nhanh chóng tìm cho mình một cô giúp việc dọn vệ sinh nhà cửa, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Thư ký Lâm làm việc rất nhanh. Sau khi Trần Cận Chu tắm xong, thay toàn bộ ga giường và chăn gối thì người giúp việc làm vệ sinh cũng đã tới.

Quả nhiên rời xa tác nhân gây dị ứng, tối nay khi nằm xuống giường anh đã thấy dễ chịu hơn hẳn, không còn ch** n**c mắt, da cũng không ngứa ngáy nữa, chỉ còn hơi nghẹt mũi mà thôi.

Lúc này Tưởng Tầm Chi gửi tin nhắn đến.

— Con gái của cậu phản nghịch quá rồi đấy.

Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh Tiểu Chu đang đứng trên bậc thang, há miệng thổi khí về phía ống kính.

Căn biệt thự phía sau trong hình chính là chỗ ở của Tưởng Tầm Chi mà lần trước anh đã từng ghé qua một lần, xem như từ đây mèo cam nhỏ sẽ được sống một cuộc đời vương giả.

— Vất vả cho cậu rồi.

Trần Cận Chu nhắn tin trả lời, sau đó lại nhớ đến chuyện ban ngày Tưởng Tầm Chi nói anh không được làm một người cha vô trách nhiệm, anh liền chuyển một khoản tiền cho hắn.

Tưởng Tầm Chi lập tức gọi video đến.

Trần Cận Chu vừa bắt máy liền nghe thấy đầu dây bên kia nói: "Không phải tôi đã nói cậu không được làm người cha vô trách nhiệm à?"

"Cho nên..."

"Cho nên thiếu cái gì thì cậu phải tự đi mua, tự tay mang tới đây."

"Cậu có thể xem đó như chi phí chăm sóc mèo."

"Ý gì đây? Bổn thiếu gia chỉ đáng giá bấy nhiêu đó thôi sao?" Tưởng Tầm Chi nhướng mày đầy khinh thường trong điện thoại.

"Nói cứ như cậu đang bán thân không bằng." Trần Cận Chu nhếch môi.

"Cậu mơ đẹp nhỉ." Tưởng Tầm Chi bất ngờ áp sát ống kính: "Trần Cận Chu, chẳng lẽ cậu đang nhắm vào tôi à?"

Trần Cận Chu giật nhẹ mí mắt, nói: "Không có. Vậy cậu trả tiền lại cho tôi đi, cảm ơn."

Tưởng Tầm Chi lại thoải mái dựa lưng vào ghế massage, giọng điệu uể oải: "Nghe nói cậu lại có bạn gái mới ở Thiên Đảo rồi hả?"

Chữ "lại" kia... dùng thật là tinh tế.

Trần Cận Chu dựa đầu vào đầu giường, nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Tin đồn nhảm thôi."

"Ồ? Sau khi chia tay cô ta, cậu không quen ai khác nữa à?"

Đã ngủ với nhau rồi, vậy mà sau đó cũng không hình thành một mối quan hệ mới.

Vừa nói xong, cả hai đều sửng sốt.

Tưởng Tầm Chi cũng không nghĩ mình lại buột miệng nói ra một câu như vậy. Hắn nhìn thấy nét mặt của Trần Cận Chu trong màn hình điện thoại đột nhiên lạnh băng.

Dù không nói rõ nhưng cả hai người đều hiểu hắn đang nhắc tới ai, đó là hoa khôi khoa Ngoại ngữ nhỏ hơn họ một khóa thời đại học, Tô Mạn.

Cũng chính là người mà năm đó Tưởng Tầm Chi đã tận mắt bắt gặp Trần Cận Chu ngoại tình với cô ta.

Hắn chỉ nhớ rõ ngay khoảnh khắc đó, bản thân mình hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Trần Cận Chu, thốt ra một câu: "Cậu giỏi lắm."

Sau đó lại ngồi xổm xuống trước mặt Tô Mạn, cầm con dao gọt hoa quả trên đầu giường đặt dưới cằm cô ta: "Cô biết không? Lúc tôi với Trần Cận Chu ở bên nhau cô còn không biết đang ở cái xó xỉnh nào. Vậy mà cũng dám cướp người của tôi? Không sợ chết hả?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!