Chương 20: Trần Tiểu Chu

Sáng hôm sau khi Trần Cận Chu thức dậy, trong phòng đã không còn ai. Túi xách của Tưởng Tầm Chi và cặp mắt kính đặt ở chỗ lối vào cũng đã biến mất.

Chỉ còn con mèo cam nhỏ xíu đang kêu meo meo trong góc phòng.

Trần Cận Chu ăn sáng qua loa tại nhà hàng của homestay, sau đó bắt taxi đi đến khu mua bán ô tô gần nhất.

"Thưa anh, anh có yêu cầu gì đặc biệt về xe không ạ?" Nhân viên bán hàng niềm nở hỏi.

"Hôm nay tôi có thể lấy xe đi luôn không?" Trần Cận Chu hỏi lại.

"Nếu anh thanh toán toàn bộ chi phí và mẫu xe anh mà chọn có sẵn, sau khi làm biển số tạm thời thì có thể lái đi ngay." Nhân viên kiên nhẫn giải thích.

Lúc Tưởng Tầm Chi gọi điện thoại tới, Trần Cận Chu đã chọn xong xe, thậm chí anh vừa quẹt xong thẻ thanh toán.

Qua điện thoại không nghe ra được cảm xúc gì của Tưởng Tầm Chi, hắn chỉ nói sáng nay đột ngột nhận được thông báo, phải sớm trở về đơn vị tham dự một buổi họp khẩn cấp.

Trần Cận Chu không có ý định truy xét thật giả, đối phương nói thế nào thì anh nghe thế ấy.

Tưởng Tầm Chi hỏi anh quay về bằng cách nào, nếu không ngại thì đợi hắn họp xong rồi sẽ qua đón.

Anh khách sáo cảm ơn, bảo đối phương không cần bận tâm, cứ tập trung làm việc, sau đó lưu loát cúp máy.

Lúc lái xe về homestay, nhóm người Hồ Thu Thủy đang tụ tập ở ngoài sân chơi đánh bài.

Thấy Trần Cận Chu lái xe mới trở về, mấy người bạn buông bài ngay lập tức: "Nam thần lại âm thầm làm chuyện lớn nha, mới sáng sớm đã tậu ngay một con xe mới tinh về rồi. Cái xe này chắc phải gần 2 triệu ấy nhỉ? Cho tôi lái thử với!"

Đàn ông mà, ai lại chẳng mê xe. Trần Cận Chu thuận tay ném chìa khóa cho họ rồi quay về phòng thu dọn hành lý, ngày mai công ty có một cuộc họp quan trọng, anh cần trở về sớm để chuẩn bị tư liệu.

Thật ra chuyện mua xe không phải chỉ là một phút bốc đồng. Nếu đi bằng taxi mà ôm thêm một con mèo thì quá bất tiện, hơn nữa tổng công ty vẫn chưa có ý định điều anh trở về Thiên Đảo trong thời gian ngắn.

Sau một năm ở Giang Cảng, công việc của Trần Cận Chu cũng đã dần đi vào quỹ đạo. Sau này nếu có kỳ nghỉ, anh cũng có thể lái xe đi dạo xung quanh các thành phố lân cận.....

Thứ hai khi đến văn phòng, Trần Cận Chu mới nhận ra là mình bị dị ứng lông mèo.

Sự việc bắt đầu từ khi thư ký Lâm mang cà phê vào văn phòng cho anh, cô hỏi: "Sếp có cần uống thuốc trị cảm không ạ? Giọng mũi của anh nặng quá, hình như sắp bị cảm rồi."

Trần Cận Chu nghe vậy ngẩng đầu lên khỏi máy tính, lúc này mới nhớ ra từ hôm thứ 7 nhặt được mèo con về, mũi anh đã bắt đầu hơi ngứa ngáy, cứ muốn hắt xì, nhưng lại không có dấu hiệu bị cảm rõ rệt.

"Chắc là bị dị ứng lông mèo." Anh khịt khịt mũi nói.

"Em có Loratadine, lát nữa sẽ mang vào cho anh. Mà sao tự nhiên anh lại nuôi mèo thế?" Thư ký Lâm hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao sếp nhà mình lại nổi hứng nuôi mèo.

"Cô đơn." Trần Cận Chu nói.

"À... Anh đột nhiên cảm thấy như vậy sao?"

"Ý tôi là," Trần Cận Chu nghiêng đầu, "Mèo hoang quá cô đơn."

"À..." Thư ký Lâm cười ngại ngùng.

Thật ra cô luôn cảm thấy sếp mình không phải là người lạnh nhạt như vẻ ngoài, bên trong vẫn còn mang theo một chút tính tình trẻ con.

Lúc nãy Trần Cận Chu nói ra mấy lời đó, đi cùng với gương mặt của anh, cô lại không cảm thấy mâu thuẫn một chút nào.

"Nhưng uống thuốc dị ứng lâu dài không phải là cách hay đâu thưa sếp." Thư ký Lâm nhắc nhở.

"Ừ, tôi cũng đang cân nhắc lại." Trần Cận Chu đáp.

Triệu chứng bị dị ứng của anh ngày càng nghiêm trọng. Ban đầu chỉ là nghẹt mũi và hắt xì, sau lại chuyển sang cay mắt, ch** n**c mắt liên tục trong cuộc họp, cuối cùng còn nổi mẩn ngứa ở da và khó thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!