Trò chơi nhàm chán chơi qua mấy vòng, không ngờ bầu không khí lại dần dần trở nên bùng cháy. Ở vòng cuối cùng, chai bia lắc lư dừng lại chỉ về phía Tưởng Tầm Chi. 30 người ngồi ở hai bên bàn dài, vì vậy mỗi lần chai bia dừng lại mọi người đều tranh cãi vị trí chính xác người được chỉ vào.
Tưởng Tầm Chi đã từng được nhắc đến như một nhân vật huyền thoại của trường cấp 3 Giang Châu, ngày đầu tiên vừa mới chuyển trường đã gây nên một trận xôn xao không nhỏ. Người ta đồn rằng hắn là quý tử của một gia đình có thế lực đến từ Yến Thành, tuy không ai biết về thân phận thực sự của hắn, chỉ biết cha mẹ hắn đã từng được điều về tỉnh thành làm quan. Và hiện tại cái chức vụ Bí thư huyện uỷ mà hắn đang đảm nhiệm dường như cũng đã chứng minh những lời đồn đó là đúng.
Nếu Tưởng Tầm Chi không muốn chơi game thì cũng không ai dám ép buộc hắn, nhưng buổi họp lớp hôm nay được tổ chức vì muốn các bạn học vui vẻ với nhau. Nhận thấy ánh mắt chú ý của mọi người, hắn liền giữ lấy cái chai vừa quay về phía mình.
"Woa, Tưởng Tầm Chi anh cứu mỹ nhân kìa!"
Cô gái có mái ngố ngồi kế bên đỏ mặt khi nghe đám bạn buông lời trêu ghẹo.
"Xin hỏi..." Tóc húi cua nhìn mọi người rồi nở một nụ cười rất đáng khinh, "Lần đầu... cậu làm chuyện đó là khi nào?"
"OMG~ Bốc trúng sít rịt rồi mọi người ơi!" Không khí trong nhà hàng lập tức bùng nổ.
Tưởng Tầm Chi ung dung cầm ly nước uống một ngụm, chậm rãi nói: "Đại học năm nhất."
"Hả... cậu cũng ngoan thật đó nha." Có người không thể tin được thốt lên.
Hồi cấp ba, Tưởng Tầm Chi không phải là kiểu học sinh ngoan điển hình, ngoại trừ điểm số và năng lực học tập khá cao thì hắn cũng có đầy rẫy các thói hư tật xấu, rất khớp với hình tượng và thân phận của một đại thiếu gia như trong lời đồn.
Vì vậy ai cũng nghĩ một công tử hào hoa như hắn ắt sẽ phải làm chuyện đó từ rất sớm.
Thực tế thì Tưởng Tầm Chi và Trần Cận Chu cũng hoàn toàn có khả năng làm chuyện đó sớm hơn.
Cuối năm lớp 12, trường học đã tổ chức một chuyến đi trải nghiệm hai ngày một đêm, bọn họ được xếp chung một phòng. Hai thiếu niên đều đang trong giai đoạn dậy thì đầy h*m m**n, hơn nữa lại đang trong quá trình phát triển mối quan hệ, có cơ hội gần gũi như vậy cũng giống như thiên lôi gặp địa hoả, chạm vào một cái là lập tức bùng nổ ngay.
Tuy nhiên cho đến lúc "tên đã lên dây" thì cả hai đều cho rằng chính mình mới là người chủ động, thành ra cuối cùng lại lâm vào tình thế giằng co.
Loại người như Tưởng Tầm Chi làm sao chấp nhận bị đè ở dưới, Trần Cận Chu thì càng không có khả năng. Lúc đó anh bình tĩnh đánh vỡ tình thế giằng co trước mắt, búng nhẹ lên trán đối phương, nói chuyện này để sau rồi tính.
Đúng là chuyện như vậy không thích hợp diễn ra vào lúc đó, không bao lâu nữa bọn họ sẽ thi đại học, nói không chừng sau khi thi xong sẽ có khả năng mỗi người một ngả. Trần Cận Chu cũng đã tự trách mình có phần xúc động.
Tưởng Tầm Chi cũng tự nói với bản thân, lâu lắm rồi quan hệ giữa hai người mới có cơ hội tiến thêm một bước, vậy mà bản thân cứ nhất định muốn "phân chia cao thấp" với anh làm gì, nhưng hắn thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó.
Làm loại sự tình này cần hội tụ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hoà, cộng thêm Trần Cận Chu là người có tính tình lãnh đạm, kéo tới kéo lui liền kéo dài cho đến đại học năm nhất...
"Được rồi! Không còn sớm nữa, 4:30 rồi đó. Mọi người dọn dẹp rồi chuẩn bị xuống núi thôi." Mỗi lần nghe các bạn học nhắc đến tên Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi, Hồ Thu Thủy còn hồi hộp hơn cả nhân vật chính, ngay lập tức muốn dời đi sự chú ý của mọi người.
Việc xuống núi thì thoải mái hơn nhiều. Có lẽ trò chơi vô vị vừa rồi đã kéo gần khoảng cách của nhóm bạn lại với nhau hơn, càng lúc càng có nhiều người bắt cặp cùng đi xuống núi với Trần Cận Chu.
Về đến homestay đã hơn 6:30 tối. Nhóm chat gửi tin nhắn thông báo mọi người tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi, 7 giờ tập trung ở tầng trên cùng của khu A để ăn tối.
Vào phòng, Trần Cận Chu nhìn chiếc bồn tắm lớn mà đau đầu, bây giờ muốn tắm rửa một chút cũng không tiện.
So với anh, Tưởng Tầm Chi lại thoải mái hơn nhiều. Hắn ung dung dựa người vào cửa đổi giày, sau đó nhẹ nhàng tháo mắt kính vứt qua một bên, hỏi: "Cậu muốn tắm trước không?"
"Không cần." Anh bắt đầu hối hận vì đã không kiên quyết đòi ở phòng riêng, "Cậu cứ tắm đi." Nói xong liền quay lưng đi ra khỏi phòng.
Trần Cận Chu đi bộ ra sân, ngoài trời có hơi lạnh, anh siết lại áo khoác trên người, đột nhiên nghe thấy có tiếng mèo kêu phát ra từ bụi hoa. Anh cúi người, thấy một con mèo cam nhỏ bằng lòng bàn tay đang kêu lên yếu ớt.
Trần Cận Chu xoa xoa đầu mèo nhỏ, nó rất gầy, sờ lên người chỉ thấy toàn là xương cốt, mèo nhỏ run rẩy nép sát vào lòng bàn tay anh. Bên ngoài trời quá lạnh, Trần Cận Chu ôm mèo nhỏ vào ngực, quay trở về đại sảnh khách sạn.
"Ủa, mèo con ở đâu thế anh?" Cô nhân viên thấy anh ôm một con mèo nhỏ trở về, "Mấy ngày trước chúng tôi có phát hiện một ổ mèo con ở trong sân, đã có người nhận nuôi rồi nhưng chắc là vẫn còn một con bị lạc."
"Có thể tìm người nhận nuôi nó được không?" Cậu hỏi.
"Người đó đã nhận nuôi cả ổ mèo rồi, tôi cũng ngại nhờ người ta nuôi thêm một con nữa. Tiên sinh, anh có thích mèo không? Tôi thấy anh với nó rất có duyên, hay là anh nhận nuôi nó nhé?"
Trần Cận Chu v**t v* mèo cam nhỏ trong lòng, nghĩ đến trong căn hộ vẫn còn một phòng ngủ phụ để trống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!