Chương 17: Giang Châu (2)

Từ Giang Cảng lái xe đến Giang Châu mất hơn một tiếng đồng hồ. Giữa đường Trần Cận Chu tỉnh dậy, xe đang xếp hàng vào trạm dừng chân cao tốc.

Anh theo thói quen nhìn đồng hồ xăng, vẫn còn đầy bình.

"Vào thử trạm dừng chân này đi, thuận tiện viết nhật ký công việc một chút." Tưởng Tầm Chi vừa nói vừa bẻ mạnh vô lăng, cắt ngang đầu một chiếc xe phía sau đang định chen lên.

Trần Cận Chu hiểu ngay, người này ra ngoài leo núi nhưng vẫn còn nhớ thương công việc. Trạm dừng chân này nổi tiếng trên toàn quốc, hồi cấp ba anh đi lên Giang Châu học bằng xe khách, tài xế cũng thường ghé vào chỗ này cho mọi người nghỉ chân.

Đậu xe xong, anh xuống xe mua nước, không đi cùng với Tưởng Tầm Chi.

"Anh mua thuốc lá không? Vừa về một lô thuốc lá hiệu chữ Tô mới đó ạ." Nhân viên bán hàng chỉ vào tủ kính.

Trần Cận Chu nhớ lại mấy lần gặp mặt Tưởng Tầm Chi, hình như đối phương nghiện thuốc lá không nhẹ.

"Cho một bao."

Thanh toán xong, anh không nán lại lâu, lúc đi còn tranh thủ nhìn một vòng khắp trạm dừng chân. So với hồi học cấp ba, nơi này đã được trang hoàng phồn hoa và đầy đủ tiện nghi hơn trước, có bối cảnh cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các, toàn bộ đều đậm chất Giang Nam.

Tưởng Tầm Chi vẫn chưa trở về. Trần Cận Chu đứng đợi bên cạnh xe một lúc mới thấy đối phương quay lại. Lên xe, anh đưa nước và bao thuốc lá cho hắn.

"Gì đây?" Tưởng Tầm Chi nhướng mày.

"Thuốc lá Tô, cậu thử xem." Trần Cận Chu thực lòng cũng không có ý gì khác. Nếu hôm nay ngồi xe của người khác thì có khi anh đã mua hẳn hai bao rồi. Nhưng không biết có phải bị Hồ Thu Thủy ám ảnh hay không, lúc được nhân viên hỏi, trong đầu cậu anh lại chợt vang lên câu nói: "Thân phận hiện giờ của cậu ấy không tiện lắm."

Nghĩ lại thì thôi. Tưởng Tầm Chi không thiếu tiền, có lòng là được.

Tưởng Tầm Chi nhận lấy, bóc ra rút một điếu châm lửa. Thuốc vào cổ họng toả hương dịu nhẹ và nhu hoà, không giống loại thuốc mà hắn thường hay hút.

"Cũng được." Tưởng Tầm Chi đánh giá.

Trần Cận Chu dựa vào cửa sổ tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi xe rời khỏi đường cao tốc, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi của Hồ Thu Thủy.

"Trần Cận Chu, bọn mình tập trung ở homestay rồi, địa chỉ tôi vừa gửi vào nhóm chat. Hồi nãy tôi gọi cho Tưởng Tầm Chi, cậu ấy bảo là đi cùng cậu?" Hồ Thu Thủy hỏi.

Trần Cận Chu bị cuộc gọi đánh thức, nhìn ra ngoài cửa xe. Bọn họ đã đến Giang Châu. Đường xá quen thuộc, thành phố ngày càng phồn hoa. Con đường này anh đã từng đi suốt ba năm.

"Ừ, tôi đi xe cậu ấy."

Hồ Thu Thủy càng lúc càng không nhìn thấu quan hệ giữa hai người. Nhưng hắn ta không tiện hỏi nhiều qua điện thoại, chỉ nói mọi người đã đến gần hết, đang nghỉ ngơi ở ngoài sân, nói Trần Cận Chu không cần gấp gáp, lên đường chú ý an toàn.

Hồi cấp ba bọn họ học ở trường Giang Châu, đó là một ngôi trường điểm thuộc hàng top1 top2. Học sinh đến từ những nơi khác không nhiều, phần lớn những học sinh từ tuyến huyện thành chuyển lên như Trần Cận Chu sau khi tốt nghiệp đại học đều sẽ chọn quay lại Giang Châu làm việc.

Hồ Thu Thủy nói đùa rằng trong lớp chỉ có anh và Tưởng Tầm Chi là chọn "lối đi riêng", bỏ phố về huyện thành công tác.

"Đi đường nào?" Tưởng Tầm Chi hỏi. Không gian trong xe nhỏ hẹp, lời nói của Hồ Thu Thủy hắn cũng nghe thấy.

Trần Cận Chu mở bản đồ chỉ đường cho hắn, GPS dẫn vào một con đường nhỏ yên tĩnh.

Homestay tên là "Mặc" — một chữ đen đơn giản được sơn lên bức tường trắng. Trước cổng lớn có buộc một con chó vàng.

Tưởng Tầm Chi chạy vào bãi đậu xe, Trần Cận Chu đưa mắt nhìn một vòng, xung quanh toàn là những chiếc siêu xe, ngược lại chiếc xe của Tưởng Tầm Chi trở nên có phần khiêm tốn.

Hồ Thu Thủy nói homestay này đã được họ bao trọn, xem ra đám bạn học cũ của anh cũng có nhiều người "không phải dạng vừa".

Hai người xách túi bước đi song song vào trong. Đến gần cửa homestay, con chó vàng bất ngờ sủa dữ dội.

"Trần Cận Chu, Tưởng Tầm Chi!" Một người phụ nữ ăn mặc rất có khí chất bước ra, che miệng ngạc nhiên nói: "Hai cậu cùng đến thật sao? Lão Hồ giỏi thật đó!"

Giọng cô ta không nhỏ, mấy bạn học ngoài sân đều quay lại nhìn. Đến khi hai người đi vào sân, ánh mắt của mọi người tự nhiên đều dồn về phía họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!