Chương 16: Giang Châu (1)

Mẹ của Trần Cận Chu qua đời rất đột ngột. Cô giáo chủ nhiệm là người đã báo tin dữ cho anh. Rõ ràng ngày hôm trước mẹ còn đưa anh đến trường, hai mẹ con đã hẹn cả nhà sẽ cùng ra ngoài ăn tối với nhau. Vậy mà suốt cả một đêm dài hôm đó, anh cũng không đợi được cha mẹ trở về nhà.

Lần tiếp theo gặp lại mẹ lại là trong nhà xác lạnh lẽo.

Vụ tấn công y bác sĩ ở Bệnh viện Nhân dân Giang Cảng năm đó đã gây chấn động khắp cả huyện thành. Có người nói tay nghề của mẹ anh không tốt, có người thì nói bà đã dụ dỗ bệnh nhân... Những lời lẽ xuyên tạc đầy ác ý đó khiến cho một gia đình đang vật lộn trong đau thương càng chìm sâu trong bóng tối không lối thoát.

Lúc đó cha Trần Học Dân đã đứng ra nói với anh rằng bọn họ nhất định phải đấu tranh đến cùng, không thể để mẹ Trần ra đi trong sự không minh bạch như thế.

Cuối cùng cha anh nói những kẻ gây thương tích và cố tình tung tin đồn sai sự thật đều đã chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Trần Cận Chu đưa tay chạm nhẹ lên ảnh chân dung cha mẹ trên bia mộ. Trong đầu anh hiện lên những ngày tháng cuối cùng của cha, đối với anh đó một đoạn thời gian tối tăm và đầy bất lực.

Anh vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy tuyết rơi dày đặc ở Yến Thành, khi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tay anh run rẩy ấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia thông báo tin dữ khiến Trần Cận Chu như rơi vào vực sâu tuyệt vọng, cũng giống như cái ngày mà anh hay tin mẹ qua đời.

Anh được Hạ Vân Tranh dìu từng bước từng bước đi ra khỏi biệt thự Tưởng gia, mỗi bước đi đều là một lần từ biệt với Tưởng Tầm Chi.

Nếu biết trước kết cục sẽ như thế này, anh thà tự mình chọn một cách chia tay đàng hoàng và tử tế hơn, chứ không phải đặt một dấu chấm hết cho chuyện tình 4 năm của hai người bằng một sự nghiệt ngã và tệ hại như bây giờ.

Nhưng Trần Cận Chu không có thời gian để đau đớn, lúc đó anh chỉ kịp đưa cha ra nước ngoài điều trị, sau đó cùng ông sống những tháng ngày dài đằng đẵng vừa gian nan lại vừa dày vò. Có một ngày cha nắm chặt tay anh, vừa khóc vừa nói: "Chu Chu, ba thật sự rất muốn được gặp lại mẹ con..."

Khoảnh khắc ấy, bỗng dưng Trần Cận Chu cảm thấy mình thật sự rất ích kỷ.

Anh muốn cha mình tiếp tục sống, muốn ông ở lại trên thế gian này, không muốn bản thân phải mồ côi cả cha lẫn mẹ, không muốn sống cô độc lẻ loi một mình.

Nhưng Trần Cận Chu lại quên rằng cha anh bị bệnh nằm liệt giường hết ngày này qua tháng nọ, sống không bằng chết. Ông đã luôn gắng gượng cho đến khi anh thi xong đại học, sau đó thân thể liền sụp đổ.

Ông đã dốc hết sức lực để làm một người cha tốt, nhưng có lẽ anh không phải là một người con ngoan...

Ngày hôm ấy bầu trời trong xanh đến lạ, ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng bệnh, rọi lên gương mặt khô khốc của cha anh. Trần Cận Chu cầm bút, từng nét từng nét ký tên mình lên tờ giấy... Cảm giác giống như chính tay anh đang kết thúc mạng sống của cha mình.

Ngay khi viết ra nét chữ đầu tiên xuống đơn từ chối điều trị, đôi mắt anh đã nhoè đi. Cuối cùng cái tên ký ra cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng khi ngẩng đầu lên anh lại thấy cha đang cười với mình, một nụ cười mà lâu lắm rồi không hiện hữu trên gương mặt ông...

Trần Cận Chu đã từng rất sợ hãi cảnh chia ly, thậm chí anh không dám để cha mình nói ra những lời lẽ tiêu cực. Nhưng về sau... sẽ không còn người thân để cho anh cảm thấy sợ hãi nữa rồi.

Ngồi trên xe taxi quay về công ty, Trần Cận Chu nghĩ lần sau đến đây mình sẽ mua một bó hoa bách hợp màu hồng, cũng đã sắp tới dịp kỷ niệm 30 năm ngày cưới của cha mẹ anh.

Anh mở điện thoại, thấy một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn. Phần lớn đều liên quan đến công việc. Anh chọn ra vài tin quan trọng để trả lời, phần còn lại định trở về công ty rồi tính tiếp.

Nhóm chat bạn học cấp ba anh mới vào sáng nay bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên. Tin nhắn nhảy ra liên tục. Có người tag anh: "Trần Cận Chu, cuối tuần này cùng đi Giang Châu leo núi với tụi mình nhé!"

Trần Cận Chu thật sự chưa từng tham gia chuyến đi tập thể cùng bạn bè như vậy bao giờ. Nghĩ ngợi một lúc, anh gõ một chữ: "Được."

Điện thoại đổ chuông. Là Hồ Thu Thủy gọi tới.

"Trần Cận Chu, cậu xong việc rồi à?"

"Ừm."

"Tôi thấy cậu trả lời trong nhóm chat rồi. Chuyện leo núi đó... có cần hỏi Tưởng Tầm Chi một tiếng không? Dù sao hôm qua chúng ta cũng vừa mới ăn cơm cùng nhau, không nói thì kỳ quá." Hồ Thu Thủy do dự, "Nhưng với thân phận hiện giờ của cậu ấy thì có vẻ không tiện lắm nhỉ? Có gây phiền phức gì cho cậu ấy không?"

"Cậu cứ hỏi thẳng đi." Với kiểu người mắc chứng overthinking nghiêm trọng như Hồ Thu Thủy, cách hiệu quả nhất chính là đưa ra sự chỉ dẫn trực tiếp cho hắn ta.

Cúp máy xong, Trần Cận Chu cũng vừa về tới trước cổng công ty. Mặc dù công ty có thu xếp xe riêng và tài xế cho anh nhưng ngoài những chuyến đi hay xã giao liên quan đến công việc, bình thường anh vẫn chọn đi taxi.

Nghĩ đến việc cuối tuần này phải đi Giang Châu leo núi, hình như cũng đã đến lúc anh nên mua một chiếc xe cho mình rồi.......

Liên tục làm tăng ca suốt mấy ngày liền, đến khi thư ký Lâm tan làm và chào tạm biệt bằng một câu cuối tuần vui vẻ, lúc này Trần Cận Chu mới sực nhớ ra — ngày mai là thứ bảy rồi.

Ở một công ty nước ngoài tầm cỡ như LP, chế độ nghỉ phép được tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt. Mặc dù Trần Cận Chu thường xuyên phải họp vào buổi tối để khớp thời gian với các đối tác nước ngoài, nhưng đó đều là trong những ngày làm việc, cuối tuần hoàn toàn là khoảng thời gian cá nhân. Cuối tuần cho dù có muốn bàn chuyện công việc đi nữa anh cũng không tìm được ai để bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!