Chương 13: Chung sống hòa bình.

Lúc ở bên nhau, Trần Cận Chu và Tưởng Tầm Chi có sự khác biệt rất lớn trong thói quen sinh hoạt. Trần Cận Chu thích uống nước ấm, bốn mùa xuân hạ thu đông đều không thay đổi.

Còn Tưởng Tầm Chi trời sinh thích lạnh, đặc biệt sau khi vận động xong là nhất định phải uống đồ lạnh. Quanh năm suốt tháng hắn đều dùng bình giữ nhiệt. Mỗi lần Trần Cận Chu trêu chọc hắn: "Cậu dùng bình giữ nhiệt để đựng nước lạnh à?", Tưởng Tầm Chi lại trả lời tỉnh bơ: "Bình giữ nhiệt thì cũng giữ lạnh được mà, cái bình này của tôi là để đảm bảo nước lúc nào cũng mát lạnh."

Nhưng sau này ở bên nhau lâu rồi, Tưởng Tầm Chi cũng dần dần tập được thói quen uống nước nóng. Có điều từ sau khi chia tay, hắn lại trở về với nề nếp cũ, trong tủ lạnh lúc nào cũng chất đầy nước suối ướp lạnh.

Khi Trần Cận Chu cầm ly nước bước ra, Tưởng Tầm Chi đã bắt đầu lim dim sắp ngủ. Hắn mơ màng hồi tưởng chuyện xưa, nghĩ xem rốt cuộc là nước nóng hay nước lạnh mới giúp xua tan mệt mỏi và d*c v*ng tốt hơn.

"Uống chút nước đi."

Tiếng gọi của anh kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Nhìn vào những lá trà lượn lờ bên trong ly nước. Hắn cầm lên uống một ngụm.

Ít nhất trong thời khắc này, đúng là nước nóng có thể xoa dịu phần nào mệt mỏi.

"Tưởng Tầm Chi, cậu được điều đến Giang Cảng nhậm chức tạm thời trong bao lâu?" Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại, Trần Cận Chu gọi tên hắn.

Bàn tay đang đặt ly trà xuống của Tưởng Tầm Chi dừng lại đôi chút, sau đó ngả người vào ghế sofa, tỏ vẻ không quan tâm: "Hai năm."

Hai năm là một quãng thời gian quá dài. Trần Cận Chu nghe xong không khỏi nhíu mày. Nếu hai người cứ tiếp tục chung đụng như hiện tại, phiền phức chắc chắn sẽ không ngừng kéo tới.

"Lần này cảm ơn cậu đã giúp tôi về chuyện công ty. Đợi vụ nổ lần này giải quyết xong, tôi sẽ mời cậu đi ăn một bữa." Trần Cận Chu nói với thái độ chân thành.

Nếu Tưởng Tầm Chi đồng ý, anh cũng không ngại giữ mối quan hệ hòa hoãn với hắn trong hai năm tới.

Từ trước tới nay Trần Cận Chu là kiểu người tùy cơ ứng biến, luôn giữ được sự bình tĩnh trước mọi tình huống. Trước đây anh tránh gặp mặt Tưởng Tầm Chi chỉ vì cảm thấy không cần thiết. Nhưng bây giờ người này đã chuyển về Giang Cảng làm việc, không thể tránh được nữa thì chi bằng cứ thoải mái đối xử với nhau như bạn bè bình thường. Dù sao với tiêu chí kiểm tra nghiêm ngặt như hiện nay, sau này doanh nghiệp LP chắc chắn sẽ còn cần đến sự hỗ trợ.

"Giúp cậu chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng cậu cũng biết mà, tôi ghét ở một mình." Tưởng Tầm Chi nói.

Điều này hắn không phải nói dối. Dạo trước Tưởng Tầm Chi chuyển trường từ Yến Thành đến Giang Châu, bởi vì rời xa môi trường quen thuộc nên tâm trạng của hắn đã rất khó chịu, mỗi khi đến kỳ nghỉ là lập tức bay về quê.

Sau đó không hiểu vì sao hắn lại đâm đầu vào Trần Cận Chu, ngày nào cũng bám theo anh, thế nhưng mỗi kỳ nghỉ hắn vẫn phải bay về thủ đô.

Lên lớp 12, Trần Cận Chu thực sự bị hắn làm phiền đến mức không chịu nổi. Anh nghĩ cùng lắm thì chịu đựng một năm thôi, lên đại học rồi thì chắc sẽ mỗi người một ngả. Vậy nên anh đã gật đầu chấp nhận lời tỏ tình của Tưởng Tầm Chi.

Một đại thiếu gia như Tưởng Tầm Chi nếu không theo đuổi được thì chắc chắn sẽ không buông tha. Mà có khi cũng chẳng cần chờ đến lúc tốt nghiệp, chỉ cần hắn cảm thấy hết hứng thú, một hai tháng sau rất có thể sẽ tự động chia tay với mình, đó là tính toán ban đầu của Trần Cận Chu.

Nào ngờ mối tình này kéo dài đến tận 4 năm. Cuối cùng Tưởng Tầm Chi còn quyết định học đại học ở Hải Thành...

Nếu chỉ đơn giản như hôm nay, thỉnh thoảng tiện đường ăn một bữa cơm thì điều kiện mà Tưởng Tầm Chi đưa ra cũng không quá đáng. Trần Cận Chu vẫn hay đi ăn cùng Hà Dục, đổi bạn ăn một bữa cũng không có gì to tát.

Nhưng cái câu "không thích ở một mình" của Tưởng Tầm Chi là muốn đến mức độ nào?

Trần Cận Chu hỏi: "Ý cậu là muốn tôi bầu bạn với cậu sao?"

Tưởng Tầm Chi nhìn anh, bình thản nói: "Cậu xoắn xuýt như vậy làm gì. Ở Giang Cảng này có ai thân với tôi hơn cậu đâu? Bây giờ tôi đã không để bụng mấy chuyện sai trái trước đây cậu đã làm rồi, cậu còn để ý làm gì?"

Trần Cận Chu nắm chặt tay, sự kiện xảy ra vào năm đó như ùa về trong đầu. Anh nói bằng chất giọng vô cùng lạnh nhạt: "Cậu không ngại là được."

"Quyết định như vậy nhé. Hai năm tới chúng ta làm bạn. Ít ra ở Giang Cảng tôi cũng có người quen." Tưởng Tầm Chi cười nói.

Xem như chuyện này đã được giải quyết. Thời gian cũng đã muộn, Trần Cận Chu muốn đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Nhưng có vẻ Tưởng Tầm Chi vẫn không có ý định đứng dậy ra về.

"Ngày mai cậu không đi làm à?" Trần Cận Chu hỏi.

"Sáng mai bọn tôi sẽ mượn văn phòng của doanh nghiệp ô tô Khải Đạt để họp phân tích sự cố, gần nhà cậu luôn. Tối nay tôi ngủ lại đây nhé." Tưởng Tầm Chi nói xong đã thoải mái nằm dài trên ghế sofa, "Cậu cứ mặc kệ tôi."

Đã nói tới mức này rồi, nếu Trần Cận Chu còn phản ứng quá mức thì đúng là anh thích làm ra vẻ như lời đối phương nói.

Anh mang quần áo vào phòng tắm, lúc tắm xong đi ra ngoài thì Tưởng Tầm Chi đã ngủ say trên sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!