Chương 12: Chúng ta nói chuyện một chút đi.

Đây là lần đầu tiên Hạ Dục đến quán bar này. Con phố vắng vẻ, bầu không khí lãnh đạm, ca sĩ biểu diễn với một biểu cảm lạnh tanh... Ngay khi vừa đặt chân vào cửa, anh ta bất giác rùng mình.

"Chu Chu, quán bar này là anh bỏ tiền ra mở đúng không? Phong cách này phù hợp với khí chất của anh dữ lắm đó." Hạ Dục ngồi xuống, mở miệng nói đùa.

"Ông chủ ngồi đằng kia kìa." Trần Cận Chu hất cằm về phía A Mãn.

"Bí thư Tưởng tìm anh nói chuyện gì vậy?" Hạ Dục nhún vai, chuyển đề tài sang Tưởng Tầm Chi.

Trần Cận Chu lắc lắc ly rượu trong tay: "Chưa kịp nói, cậu ta bị gọi đến cơ quan làm việc rồi."

"Cũng đúng, hôm nay mấy lãnh đạo của Sở và Cục đều đến cả, chắc là bận rộn sứt đầu mẻ trán luôn chứ chẳng đùa."

Một sự cố nghiêm trọng như vụ nổ ở doanh nghiệp hóa chất tại khu công nghiệp, nhất định cuối cùng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm cho sự việc lần này. Giữa tâm bão như hiện tại, ai nấy cũng đều căng thẳng đề cao cảnh giác, giữ vững vị trí của mình.

Hạ Dục cúi đầu nghịch chiếc chìa khóa xe trong tay, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra lúc tôi nói muốn anh gọi điện cho anh ta, tôi không suy nghĩ sâu xa như vậy..."

"Tôi... về sau tôi sẽ..." Vẻ mặt Hạ Dục đầy vẻ bối rối.

Trần Cận Chu đẩy chiếc ly rỗng đến trước mặt A Mãn, ý bảo ông chủ rót thêm một ly: "Tôi với cậu ta đã từng là kiểu quan hệ đúng như cậu nghĩ."

Dù đã đoán ra ít nhiều nhưng khi được nghe chính miệng Trần Cận Chu thừa nhận, Hạ Dục vẫn cảm thấy khó xử, đứng ngồi không yên, đầu lưỡi như thắt lại không nói được lời nào.

"Ngay cả anh cũng không dám thừa nhận, bản thân anh sẽ mất kiểm soát..." Giọng hát ngân nga của cô ca sĩ trong quán bar vang lên bên tai Hạ Dục. Thật ra cả tối nay cô gái chỉ hát một bài nhạc đó, nhưng giờ phút này âm nhạc như được phóng đại lên bên tai, khiến cả thế giới như chỉ còn lại giai điệu du dương của bài hát.

"Về chuyện giải quyết rắc rối của doanh nghiệp chúng ta lần trước, về sau tôi sẽ nói với cậu ta." Tối nay Trần Cận Chu hẹn Hạ Dục đến đây chính là để nói về chuyện này.

Trần Cận Chu biết người mà Tưởng Tầm Chi muốn tìm là mình. Về công, anh là cấp trên của Hạ Dục; về tư, người Tưởng Tầm Chi nhằm vào chỉ có anh.

Nếu bọn họ nhờ vả một người khác, cứ để Hạ Dục xử lý là được, nhưng đối phương lại là Tưởng Tầm Chi, vậy thì chuyện này chỉ có thể do anh ra mặt giải quyết. Mặc dù bản thân không muốn có thêm bất kì dính dáng gì với Tưởng Tầm Chi, nhưng nhìn thái độ hôm nay của hắn, rõ ràng đối phương không mong muốn mọi chuyện kết thúc đơn giản như vậy.

Đã như thế, chi bằng cứ thẳng thắn đối mặt thì hơn.

"Ừm." Hạ Dục gãi đầu, dường như đã lấy lại được dũng khí, cầm ly rượu trước mặt uống một ngụm lớn: "Tôi nghe anh, chuyện này giao lại cho anh. Nhưng nếu cần tôi giúp gì, cứ nói một tiếng là được."

Tối nay Hạ Dục uống không ít, rượu vào cổ họng vừa nhanh lại vừa gấp. Có men rượu, anh ta lại vòng về đề tài ban nãy: "Hai người chia tay nhau chắc cũng được một thời gian rồi nhỉ?" Qua những lần nói chuyện trước đây, Hà Dục cũng nhận ra nếu không phải vì chuyện kiểm tra doanh nghiệp quan trọng lần này, Trần Cận Chu chắc chắn sẽ không muốn có liên quan gì đến Tưởng Tầm Chi nữa.

Chỉ xét về điều kiện bên ngoài, từ gia thế, học vấn cho đến diện mạo của Bí thư Tưởng đều không có gì để chê. Nhưng Hạ Dục cho rằng kiểu người cao ngạo và ngang tàng như hắn không giống với mẫu người mà Trần Cận Chu thích.

Hiển nhiên Trần Cận Chu không muốn tiếp tục đề tài này, chỉ cụng ly với anh ta một cái.

Hạ Dục cũng không phải người thích tọc mạch chuyện riêng tư của người khác, liền hiểu ý chuyển đề tài nói về chuyện công việc. Hai người vừa trò chuyện vừa uống đến khi ai cũng hơi ngà ngà say mới rời khỏi quán bar.

"Anh đến đây bằng gì? Lát nữa ngồi xe tôi về đi, tôi đã gọi tài xế rồi." Hạ Dục nói xong, nghiêng đầu nấc cục một cái.

"Tôi đi bộ về là được rồi." Trần Cận Chu thấy Hạ Dục có vẻ say không nhẹ, không muốn anh ta phải đưa mình về nhà một chuyến.

"Cũng được, ngày mai tôi xin nghỉ nửa buổi, chắc là không dậy sớm nổi rồi." Hạ Dục nói.

"Ừ." Trần Cận Chu nhét Hạ Dục vào xe, đợi tài xế đến mới quay người đi bộ về hướng nhà mình.

Tối nay anh cũng uống không ít, đầu có hơi choáng váng. Nhìn đồng hồ, đã là 10:30. Hạ Dục có thể không đi làm nhưng còn anh thì không. Về Giang Cảng lâu như vậy rồi, anh gần như chưa từng xin nghỉ ngày nào. Bao nhiêu việc lớn việc nhỏ trong công ty đều cần anh ký tên quyết định.

Sau lưng vang lên tiếng còi xe, Trần Cận Chu né sang một bên nhưng âm thanh đó vẫn không dứt, dù tính tình có kiên nhẫn đến mấy thì giờ phút này anh cũng thấy bực bội.

Anh quay đầu lại, đèn pha của chiếc xe chói đến mức không mở mắt nổi, Trần Cận Chu theo bản năng đưa tay lên che trước mặt.

Đợi đến khi chiếc xe từ từ chạy đến bên cạnh mình, anh mới nhận ra đó chính là chiếc Volkswagen đen mà mình đã từng thấy lúc rời khỏi biệt thự của Tưởng Tầm Chi.

Cửa sổ sau hạ xuống, gương mặt quen thuộc ấy lại một lần nữa hiện ra. Giọng nói của người kia vang lên, mang theo vẻ mệt mỏi nặng nề:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!