Tiệm này làm món mì Tô Châu rất đúng vị, đặc biệt là mì càng cua, đúng là cực phẩm.
Hồi nhỏ, bác sĩ Tô thường hay dẫn Trần Cận Chu đến tiệm mì này ăn.
Từ nhà cũ của anh đi bộ đến đây chỉ chừng 200m, không ngờ Tưởng Tầm Chi lại hẹn đi ăn ở đúng nơi này...
Lúc Trần Cận Chu gần ăn xong tô mì, Hà Dục gọi điện thoại tới:
"Chu Chu, anh đang ở đâu vậy? Không thấy anh trong văn phòng."
"Đang ăn mì trong nội thành."
"Hôm nay có nhã hứng vậy à, sáng sớm đã mò vào trung tâm ăn sáng, lát nữa anh có định đến công ty không?"
Trần Cận Chu đặt đũa xuống: "Sao thế?"
"À, bên Cục vừa có thông báo đột xuất, yêu cầu tất cả doanh nghiệp trong khu công nghiệp chiều nay phải đến chính quyền họp." Hà Dục trở nên nghiêm túc, nói.
"Tôi có cần đi không?" Trần Cận Chu hỏi.
Thông thường những cuộc họp kiểu này đều do Hà Dục thay mặt doanh nghiệp đi tham dự. Vả lại hiện nay Tưởng Tầm Chi vừa mới nhậm chức ở Giang Cảng, anh không muốn chủ động tiếp xúc quá nhiều.
"Phải đi đó, Cục yêu cầu đích danh người đứng đầu doanh nghiệp và người phụ trách an toàn lao động cùng nhau tham dự."
"Đã xảy ra chuyện gì đúng không?" Trần Cận Chu nghiêm mặt hỏi.
"Sáng nay có một nhà máy hóa chất nhỏ trong khu công nghiệp phát nổ, hiện tại đã có hai người mất tích..."
Cúp điện thoại, Trần Cận Chu mở nhóm chat WeChat, trong đó tràn ngập các tin tức, video và lời đồn đoán:
xxx: Nghe nói hai người mất tích là người câm điếc.
xxx: Hình như bên Sở đã cử người lên đường đến hiện trường rồi.
xxx: Nghe nói chỗ chúng ta vừa được điều xuống một Phó bí thư mới, vừa đến đã gặp chuyện rồi, có phải hơi xui không.......
Trần Cận Chu nhìn những dòng tin nhắn kiểu "nghe nói", "có vẻ như" tràn lan trong nhóm chat, anh chỉ cảm thấy nhức đầu.
Sự cố lần này xảy ra, có lẽ trong thời gian sắp tới cả chính quyền lẫn các doanh nghiệp đều sẽ không dễ thở.
Từ trung tâm thành phố về công ty thì tiện hơn, Trần Cận Chu về đến nơi thì liên tục tham dự mấy cuộc họp nội bộ. Đến khi mở cửa văn phòng làm việc, vừa vặn chạm mặt với thư ký Lâm.
"Trần tổng, tôi đi căn tin lấy cho anh phần cơm trưa nhé?"
Trần Cận Chu vẫn chưa thấy đói, tô mì càng cua lúc sáng vẫn còn lưng lững trong bụng, huống hồ những lúc bận rộn anh thường không có cảm giác thèm ăn.
"Gọi cho tài xế Âu, nói chú chiều nay chở tôi đến ủy ban họp." Anh dặn.
"Vâng, vậy anh có dùng bữa không ạ?" Thư ký Lâm hỏi lại.
"Không cần."
Trần Cận Chu có thói quen ăn uống thất thường, thư ký Lâm cũng quen rồi.
Hà Dục thấy cửa văn phòng mở ra, liền cầm điện thoại bước tới:
"Chu Chu, lãnh đạo cấp cao ở Giang Châu đều đã có mặt rồi."
"Không phải chỉ là mất tích thôi sao?" Trần Cận Chu cau mày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!