Chương 10: Tiệm mì Giang gia.

Tưởng Tầm Chi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp mặt Trần Cận Chu, chính là trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường cấp ba Giang Châu.

Khi đó hắn chuyển trường về Giang Châu học tập theo sự điều chuyển công tác của cha Tưởng.

Rời khỏi môi trường sống quen thuộc, lại đúng vào mùa mưa dầm ở phương Nam, những cơn mưa khi rơi khi tạnh khiến cho tâm trạng của hắn vô cùng bực bội.

Giáo viên chủ nhiệm đang trò chuyện với mẹ Tưởng trong văn phòng, hắn ngồi bên cạnh, vô cùng buồn chán. Một thầy giáo đeo mắt kính bên cạnh nói:

"Bạn học Tưởng, hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập trường, trong hội trường lớn có tổ chức hoạt động ngoại khoá, em có thể đi đến đó xem thử. Các bạn học sinh ở đây đều có tư chất rất tốt."

Hắn không cảm thấy hứng thú. Hoạt động do trường tổ chức thì có gì mới mẻ đâu, chẳng qua đều là mấy tiết mục ca hát nhảy múa rập khuôn, nghe thôi thì đã thấy chán.

Nhưng dù sao cũng thú vị hơn là ngồi đây nghe những lời lẽ khách sáo của người lớn. Tưởng Tầm Chi gật đầu, đi theo thầy giáo đến hội trường lớn.

Vừa đến trước cửa hội trường thì đã nghe thấy một giai điệu piano quen thuộc vang lên.

Hắn đẩy cửa hội trường, mọi người ở phía dưới sân khấu đều đang chăm chú thưởng thức tiết mục, không ai để ý đến hắn. Tưởng Tầm Chi theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía trung tâm sân khấu, trên đó có một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng, dáng người gầy gò mà cao ráo đang ung dung ngồi trước cây đàn dương cầm, những ngón tay thon dài linh hoạt nhảy múa trên phím đàn.

Tưởng Tầm Chi đã từng không tin vào thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Lúc ban đầu, hắn chỉ cảm thấy Trần Cận Chu là người thanh cao và lạnh nhạt, giống như một kiểu người có lối sống thoát tục. Hắn tò mò không biết một người như vậy nếu bị thế tục vấy bẩn thì sẽ trở nên như thế nào?

Sau 6 năm chia tay, hôm nay gặp lại, cuối cùng hắn cũng có được câu trả lời. Nhưng Trần Cận Chu bây giờ lại khiến hắn cảm thấy vô cùng xa lạ, giống như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Thì ra một người kiêu ngạo và thanh cao như Trần Cận Chu cũng sẽ cúi đầu trước thế tục, cũng sẽ khuất phục trước quyền thế.

Trong 6 năm qua, rốt cuộc đã có bao nhiêu lần anh như vậy?

Trần Cận Chu không nên như thế. Ít nhất, giữa hai người họ không nên như thế.

"Cục trưởng Thiệu, nếu đã là chuyện nhỏ, bây giờ doanh nghiệp nào cũng khó khăn." Tưởng Tầm Chi đưa một điếu thuốc cho lãnh đạo của Cục thành phố.

Lãnh đạo cười tươi như hoa, hai tay nhận lấy điếu thuốc: "Bí thư Tưởng nói đúng, tất cả cũng là vì phát triển nền kinh tế Giang Cảng thôi mà."

Hà Dục đứng dậy định rót thêm rượu, Tưởng Tầm Chi nhả một vòng khói, lắc đầu: "Tối tôi còn phải làm việc."

Hắn đã nói vậy, Hà Dục cũng không tiện ép thêm, chỉ đành nói: "Bí thư Tưởng, anh vừa đến Giang Cảng nhậm chức, phải lo toan nhiều việc, sau này có dịp tôi sẽ mời anh đi uống một bữa."

Cả buổi tối Tưởng Tầm Chi đều tỏ ra không có hứng thú, gần như không động đũa. Hắn không quen ăn đồ ăn ở phương Nam, cảm thấy hơi ngọt.

Khi phục vụ đi vào phòng hỏi bọn họ có cần thêm món chính không, Trần Cận Chu nói: "Thêm một phần mì trộn tương đi."

Phần mì trộn tương này rất hợp khẩu vị. Ngay khi ăn miếng đầu tiên, Tưởng Tầm Chi đã nhớ ra trước đây lúc hai người học đại học, Trần Cận Chu đã từng dẫn hắn đến tiệm mì này. Khi đó tiệm mì còn chưa lớn như vậy, chỉ là một cửa hàng nhỏ bán ở ven đường, tên là "Tiệm mì Giang gia".

Khi đó Tưởng Tầm Chi còn hỏi bà chủ: "Tay nghề của cô rất cừ, cô cũng là người ở Yến Thành sao?"

Bà chủ cười đáp: "Chồng tôi là người Yến Thành, tôi vì anh ấy mà đến đó học nghề nấu ăn."

Đợi bà chủ đi rồi, Tưởng Tầm Chi kéo dài giọng:  "Chu Chu ơi~ không biết có ai vì tôi mà học nghề không đây."

Khi đó Trần Cận Chu mặt mày tươi sáng nói: "Sau này rảnh tôi sẽ dẫn cậu đến ăn."

Lúc ấy Trần Cận Chu suốt ngày bận rộn qua lại giữa bệnh viện và trường học, chưa từng hứa hẹn điều gì vượt quá khả năng của bản thân. Nhưng trong phạm vi có thể, anh luôn thực hiện đầy đủ bổn phận của một người bạn trai.

Tưởng Tầm Chi đột nhiên cảm thấy ngực hơi đau nhói. Hắn nghĩ có lẽ mình vẫn chưa quen sống ở phương Nam, dù nơi này hắn đã đến rất nhiều lần.

Bữa ăn này kết thúc yên ả hơn tưởng tượng. Cuối cùng Hà Dục còn đánh bạo xin thông tin liên hệ của Bí thư Tưởng.

Anh ta nhanh chóng lưu thông tin liên hệ vào điện thoại, được đà lấn tới hỏi tiếp: "Bí thư Tưởng, nếu tiện thì thêm luôn cả WeChat nhé? Tìm số điện thoại của ngài là ra chứ ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!