Tướng quân nghĩ nát óc, rốt cuộc nhớ ra một chuyện,
"Nghe nói ngày hôm qua ở thanh lâu có người gây sự, bị ngươi mang đi, là người của sứ đoàn Bắc Nghiêu sao?"
Thẩm Mục gật đầu:
"Có mấy vị uống nhiều rồi."
"Làm cho thật náo nhiệt mà" tướng quân hiếu kỳ,
"Bọn họ thực sự đến hòa thân sao?"
Thẩm Mục rũ mắt, âm thanh thấp đi,
"Bọn họ… Muốn đem công chúa gả cho tướng quân."
Tướng quân: A?!
"Công chúa Bắc Nghiêu ngưỡng mộ tướng quân, nguyện cùng tướng quân kết tóc giai lão."
Tướng quân cả người không khỏe,
"Mẹ nó, cái gì công chúa Bắc Nghiêu! Trong lòng lão tử có người rồi!"
Thẩm Mục vẫn cứ rũ mắt,
"Vân Thiển cô nương… sẽ thông cảm cho tướng quân…"
Tướng quân:
"… Mắc mớ gì đến nàng? Nàng còn đang cùng tình lang ở bên bờ hồ ăn khoai lang nướng kìa."
Thẩm Mục:???
Thẩm Mục có chút dại ra, Hả?
Tướng quân vỗ ót một cái, mới nhớ tới con mọt sách không biết chuyện của Triệu Thất, đại khái y cũng giống như những người khác, cho rằng Vân Thiển là người của hắn.
"Ta không có quan hệ gì với nàng" tướng quân nhanh chóng rũ sạch, đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Thẩm Mục, cây ngay không sợ chết đứng đẩy trách nhiệm lên người huynh đệ:
"Tên tiểu tử Triệu Thất kia không gom góp đủ tiền, lại sợ cô nương bị người ta bắt nạt, chỉ có thể nhờ ta chống đỡ…"
Thẩm Mục: À!
Có thể ngươi vẫn có người trong lòng rồi.
Tướng quân:
"Ngược lại ta không có quan hệ gì với nàng, cũng sẽ không thú công chúa Bắc Nghiêu gì đó."
"Nhưng… Hoàng mệnh khó trái…" Thẩm Mục bất an nói,
"Có lẽ ngày mai hoàng thượng sẽ hạ chỉ…"
"Vậy ta hiện tại đi nói rõ ràng." Tướng quân nói muốn đi, Thẩm Mục nhanh chóng ngăn cản hắn,
"Tư Đồ tướng quân, tâm vua khó dò, lỡ như làm hoàng thượng tức giận…"
"Vậy lão tử sẽ không làm tướng quân nữa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!