Cắn ta, tướng quân nghĩ, còn rất hung ác…
Hắn đưa tay chặn ngang, đem người kéo vào trong nước.
Bọt nước văng tung toé, cả người Thẩm Mục đều ướt đẫm, y phục dính trên người, ướt nhẹp nhỏ nước.
Y hơi ngước mặt lên muốn lùi lại, tướng quân lại đuổi theo đè lên người y, môi lưỡi hung mãnh, khí tức dâng trào.
A… Hô hấp của Thẩm Mục đều rối loạn, sa vào bên trong hơi thở quen thuộc, như say chung rượu hoa năm xưa, say đỏ cả khuôn mặt tuấn tú.
Tướng quân liếm liếm môi của y, cố ý hỏi:
"Thư ngốc, tại sao cắn ta?"
Nước mắt trên mặt Thẩm Mục còn chưa khô, đáy mắt ướt át, nghe lời này vừa thẹn vừa giận,
"Ngươi… Ngươi cũng cắn ta…"
"Là ngươi cắn ta trước." tướng quân nói,
"Ta đương nhiên phải cắn lại."
"Ngươi… Ngươi rõ ràng biết…"
Biết cái gì? Tướng quân đem người ôm sát vào lòng,
"Biết ngươi ôm y phục của ta ngủ, hay là biết ngươi lén hôn ta?"
Thẩm Mục trợn mắt lên, Ngươi…
"Ta làm sao? Nếu ta không phát hiện, ngươi còn định lén lén lút lút tới khi nào?" Tướng quân tựa trán mình vào trán y,
"Người trong lòng của ta."
Đôi mắt Thẩm Mục đau xót,
"Ta nói… nhưng ngươi không tin ta…"
"Chỉ nói có ích lợi gì" tướng quân không biết xấu hổ nói,
"Ngươi phải cắn ta thêm mấy lần, ta cũng không phải óc heo, cũng không đến nỗi lâu như vậy mới phát hiện…"
Thẩm Mục: …
Thư ngốc, tướng quân cọ chóp mũi của y,
"Ngươi biết mấy ngày nay trong giấc mơ của ta đều là cái gì không?"
Thẩm Mục:
"… Làm sao ta biết… A…" Y còn chưa nói hết, trên môi đột nhiên có một luồng nhiệt vô cùng nóng bỏng đặt lên.
Tướng quân hôn y, liếm môi y.
Mềm, tướng quân nghĩ, môi của thư ngốc mềm, eo mềm, cái mông cũng mềm…
Hắn cởi y phục ướt đẫm ra, lòng bàn tay dán lên chiếc eo trần trụi, không dùng lực tựa như đang xoa xoa.
Hắn còn nhớ khi y rơi xuống nước, nhìn thấy y thay y phục ngày đó, thấy bản thân thật mù quáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!