Tâm tình của Tam hoàng tử Đông Lăng phút chốc trở nên chập chùng.
Lý Trường Tự cùng Tư Đồ Việt là một nhóm?!
Hắn căn bản cũng không muốn giết Tư Đồ Việt?!
Nơi đầu phố, tướng quân ôm lấy vai Lý Trường Tự, một nhóm người thật yên lặng mà đi.
Tam hoàng tử lên cơn giận dữ.
Cái gì hợp tác chó má?! Đều là lừa gạt bản vương!
Đây chính là cái bẫy!
Tướng quân mang Lý Trường Tự đi, ở một góc đường khách khí cáo biệt, sau đó lôi kéo Thẩm Mục rời khỏi.
Người đi cùng Lý Trường Tự đầy bụng ngờ vực,
"Công tử, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?"
Lý Trường Tự không nói một lời.
Mãi đến tận sau hai canh giờ, Lý Trường Tự rốt cuộc linh hoạt được, tức giận đánh đập thủ hạ,
"Vô liêm sỉ! Ta bị người điểm huyệt! Các ngươi không nhìn ra được sao?! Ngu xuẩn…"
Thẩm Mục cùng tướng quân đi về hướng ngoài thành, không nhịn được mở miệng hỏi:
"Mới vừa rồi là ai âm thầm ra tay?"
Trần Diêm tướng quân giải thích,
"Hắn trước đây ở trên núi thường dùng cục đá đánh chim bay cá nhảy, sau đó nhập binh liền dùng để đánh người, đánh tới đánh lui suy nghĩ ra một bộ đánh huyệt…"
Thẩm Mục gật gật đầu, liền kỳ quái mà nói:
"Ngươi trở về… Thay y phục đi…"
Tướng quân mờ mịt không rõ,
"Tại sao phải thay y phục?"
Thẩm Mục cắn môi dưới,
"Ngươi vừa nãy… ôm hắn…"
Tướng quân sửng sốt một chút, đột nhiên mở cờ trong bụng, xoa tay người ta hỏi:
"Thư ngốc, ngươi ăn giấm hả?" (ăn giấm=ghen)
Con mọt sách không chịu thừa nhận, Không phải…
Tướng quân truy hỏi:
"Vậy tại sao ngươi muốn ta thay y phục?"
Ô uế…
"Ta còn từng mặc y phục bẩn hơn thế này" tướng quân cố ý nói,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!