Xong đời, tướng quân nghĩ, tác phong của cữu cữu hắn, gọi là cái gì nhỉ, lôi… À, lôi lệ phong hành (sấm rền vang dội)
"Cữu cữu, người ta da mặt mỏng, cậu đừng dọa y,"Tướng quân suy nghĩ một chút, nói,
"Nếu không như vầy đi, mấy ngày nữa ta dẫn y đến gặp người."
(trong tiếng trung từ ta chỉ nam và nữ phát âm giống nhau nên cữu cữu không biết người tướng quân nhắc đến là nam)
Tư Đồ Phong:
"Cái gì mấy ngày nữa, hiện tại liền đi."
Tướng quân: …
"Cữu cữu, hiện tại con bị cấm túc."
Tư Đồ Phong: …
Được rồi.
Tư Đồ Phong bớt giận không ít, luôn mãi xác nhận nói:
"Con hiện tại không gạt ta chứ?"
Tướng quân phát thệ, Không, không dám.
Tư Đồ Phong yên tâm,
"Như vậy cũng tốt, ngươi nói ngươi, còn không sớm nói với ta, giấu giấu diếm diếm làm cái gì? Dù là tức phụ xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng…"
Tướng quân:
"Y không xấu, rất ưa nhìn."
…
Con mọt sách rất ưa nhìn ở trong phủ hắt hơi một cái.
Y nghĩ chắc do trời lạnh.
Y lại nghĩ, trong thiên lao có phải là cũng rất lạnh, tướng quân ở trong đó có phải cũng bị lạnh hay không?
Lý Trường Tự ghé vào lỗ tai y, hắn nói:
"Tư Đồ Việt nắm giữ binh quyền trấn thủ biên cương nhiều năm, cũng nên buông tay. Ngươi nói, nếu như đã giết công chúa Bắc Nghiêu, hoàng thượng còn có thể bảo vệ được hắn sao?"
Đây vốn là phát triển trong dự liệu, thừa tướng vốn là muốn gây ra hai nước chiến loạn, làm cho Đông Lăng thừa lúc vắng vẻ mà vào, tướng quân cùng công chúa Bắc Nghiêu này nháo trò, thừa tướng quả thực muốn đốt pháo ăn mừng.
Mà trong lòng Thẩm Mục khó chịu.
Hoàng thượng có ơn tri ngộ với y, lúc y thiếu chút nữa chết đói đã cứu mạng, y dùng mệnh báo đáp cũng sẽ không có câu oán hận nào.
Nhưng Tư Đồ không giống như vậy, Thẩm Mục nghĩ, hắn không nên bị cuốn vào cuộc tranh giành cấu xé của triều đình, hắn là anh hùng của Đại Ngu, chỉ cần một lòng trấn thủ biên cương, trông coi thành như vậy là đủ rồi, dù cho bất kỳ suy nghĩ nào về hắn ở bên ngoài sa trường đều không công bằng.
Nhưng cõi đời này từ đâu có nhiều công bằng như vậy, ta không phạm người, người lại trọng phạm ta, cái gì quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, cũng chỉ là một hồi chuyện cười, trong lòng ai lại vì ngươi mà mang một bầu máu nóng?
Hai ngày sau, Công chúa Bắc Nghiêu bị đâm tại dịch quán bỏ mình, trong vũng máu còn rơi lại một khối bạch ngọc.
Đó là vật lúc trước hoàng đế ban thưởng cho tướng quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!