Phó Sảng đang định nói chuyện, bỗng nhiên ánh đèn trong phòng tối sầm. Màn đêm đột ngột chiếm lấy tầm mắt, cô không thấy bất cứ ánh sáng nào, chỉ cảm nhận được cái hôn Trần Duy Lặc đột nhiên áp xuống.
Anh đè cô lên chiếc ghế mây cứng rắn. Tay vuốt lót tóc sau gáy cô, miệng quấn quanh lưỡi cô m*t lấy. Phó Sảng đẩy cơ thể anh không được. Cánh tay càng lúc càng có lực siết chặt vòng eo cô ôm lấy. Nụ hôn áp xuống cũng không còn ôn nhu kiềm chế như hôm qua, mà luôn bá đạo xâm lược cô, khiến cô không còn sức chống cự.
Trần Duy Lặc hôn rất lâu, cho đến khi cô nghẹt thở, anh mới nới lỏng môi cô.
Phó Sảng từ từ mở đôi mắt đang nhắm, nhìn rõ đôi mắt Trần Duy Lặc trong đêm đen. Khoảnh khắc đó, tiếng tim đập dưới đáy lòng cô bị phóng đại vô hạn, vang vọng từng hồi bên vành tai.
"Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?" Trần Duy Lặc vuốt mặt cô.
Gương mặt Phó Sảng nóng bỏng, vẫn đang th* d*c dồn dập. Cô đột nhiên cảm thấy trước ngực nặng trĩu, thấy anh vùi vào ngực cô rúc vào, cô lập tức vỗ đầu anh.
"Dậy đi."
Trần Duy Lặc đau tê đầu, kêu lên một tiếng ngồi dậy, nghe thấy tiếng Phó Sảng sửa sang quần áo. Phó Sảng nhìn xung quanh tối đen như mực, không cùng Trần Duy Lặc tiếp tục dây dưa, đứng dậy đi về phía khu lều trại. Cô vừa ra khỏi cửa, Trần Duy Lặc cũng theo sát đến, luôn đi bên cạnh cô bầu bạn. Chờ cô an toàn trở về lều trại nghỉ ngơi, anh mới quay về lều của mình.
Sáng sớm, một trận tiếng gầm khẽ liên tục vang vào từ ngoài lều trại. Phó Sảng run rẩy cuộn tròn trong chăn ngủ. Cô trở mình xong, nuốt nước bọt bò lên giường, mắt ngái ngủ nhìn ra phía rèm đang lay động.
Ngoài trời đã sáng rồi.
Đêm khu cắm trại rất lạnh. Túi chườm nóng khách sạn cung cấp chỉ ấm được mấy tiếng. Cô tỉnh dậy sáng sớm liền cảm thấy không ổn, họng rất đau.
Phó Sảng mặc quần áo xong ra khỏi lều. Mấy tình nguyện viên bên cạnh đã dậy, đang đứng ở rào chắn xem bờ sông đối diện. Phó Sảng nhìn qua một cái, phát hiện có một con hà mã vẫn luôn vùng vẫy trong nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm kêu.
Họng cô khát khô. Đang chuẩn bị đi ăn sáng, vừa quay đầu lại liền thấy Trần Duy Lặc.
"Nhà ăn đông người, anh lấy cho em rồi. Ăn ở đây đi." Trần Duy Lặc bưng bữa sáng đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ ngoài lều.
Phó Sảng nhìn thấy anh, cảnh tượng tối qua lại bắt đầu hiện lên trong đầu. Cô đi tới ngồi xuống, nhìn bữa sáng trước mắt. Cô uống hết trà đen trong ly sứ trước để làm ẩm họng.
Bánh mì nhà ăn khó ăn, cô ăn một lát liền bắt đầu ho.
"Trong phòng có nước nóng không?" Trần Duy Lặc hỏi cô.
Cô gật đầu, thấy anh bưng cái ly đi vào. Không lâu sau, anh bưng một ly nước ấm từ trong lều ra.
"Nóng đấy, để nguội một lát rồi uống." Trần Duy Lặc ngồi xuống, không vội vàng thổi nước ấm trong ly cho cô.
Phó Sảng nhai bánh mì bị nghẹn. Đồng tử cô toàn là hình ảnh Trần Duy Lặc hơi rũ đầu, những sợi tóc mái trên trán chậm rãi bay theo gió nhẹ.
Trần Duy Lặc ngẩng đầu thì, mắt Phó Sảng vẫn đang nhìn anh. Đối diện nhau khoảnh khắc đó, không ai dời đi ánh mắt.
"Uống đi."
Cô nhận lấy, nhấp vài ngụm. Buông ly xuống, cô hỏi anh: "Anh đi ngày mai mấy giờ?"
Ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Anh chống tay trên bàn, do dự rồi nói: "Sáng mai."
Phó Sảng cúi đầu, từ từ trộn yến mạch trong chén. Cô múc một miếng bỏ vào miệng ăn rồi nói: "Trên đường về chú ý an toàn."
Trần Duy Lặc quay đầu nhìn chân trời xa xăm. Mặt trời buổi sớm đang treo cao trên không, chiếu rọi mạnh mẽ xuống thảo nguyên sinh động này. Và ngày mai gặp lại nó, anh cũng phải khởi hành quay về New York.
Xe việt dã đi săn dẫn họ đến bờ sông Maasai để xem linh dương di cư. Suốt một buổi sáng đều dừng ở bờ sông đất vàng cao ngất ngóng chờ. Cuộc đại di cư đồ sộ của động vật hoang dã sẽ kéo dài mấy tháng, nhưng hôm nay có thể nhìn thấy hay không thì phải tùy vào vận may. Để chờ đợi cảnh tượng đồ sộ này, trên bờ sông đậu rất nhiều xe việt dã xuất phát từ khu cắm trại.
Phó Sảng ngồi trên nền đất vàng, nhìn xuống dòng sông yên tĩnh kia, không thấy một con linh dương nào đi qua. Đang chuẩn bị đứng dậy đi lên xe lấy nước uống, trên vai cô có một lực đè xuống, ấn cô ngồi trở lại.
Cô ngước mắt quay đầu lại. Trần Duy Lặc đã cởi chiếc áo khoác thoáng khí, chỉ mặc một chiếc áo phông. Cô nhìn chăm chú, là một chiếc áo cô từng mặc trước kia.
Trần Duy Lặc ngồi trên mặt đất, cánh tay áp vào áo chống nắng của cô. Cho dù cách một lớp vải, Phó Sảng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, nóng bỏng như nhiệt độ cơ thể anh đè trên người cô tối qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!