Phó Sảng chậm rãi quay đầu lại. Tóc anh còn vương nước, yết hầu đột ngột chuyển động, mang theo vẻ khao khát khó kiềm chế, nhưng anh vẫn hỏi cô: "Anh có thể hôn em không?"
Cánh tay Phó Sảng ôm chặt chiếc máy ảnh hơn, cô nín thở không nói lời nào, nhưng cũng không từ chối. Trần Duy Lặc như được khích lệ, mang theo hơi thở ấm áp chậm rãi đến gần cô. Đúng lúc sắp chạm tới, Phó Sảng bỗng nhiên kêu lên một tiếng.
Trần Duy Lặc vội vàng ôm chầm Phó Sảng vào lòng. Một con khỉ nhỏ không biết từ đâu nhảy phóc l*n đ*nh đầu cả hai. Lúc này, con khỉ nhỏ đầy lông đã nhảy xuống bãi cỏ, đang nắm cỏ giẫm lên vũng nước.
Phó Sảng thở phào: "Hóa ra là một con khỉ nhỏ."
Phó Sảng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, khuôn mặt anh ở gần trong gang tấc cùng hơi thở phảng phất không ngừng. Cô lập tức xoa ngực trấn tĩnh, rồi dùng khuỷu tay thúc thúc vào ngực Trần Duy Lặc đang kề sát: "Em phải chụp ảnh nó."
Trần Duy Lặc lập tức buông cô ra, thấy cô ngồi xổm trên mặt đất điều chỉnh máy ảnh. Anh giơ áo khoác lên, tiếp tục che chắn những giọt mưa cho cô.
Cảm giác chụp ảnh vào ngày mưa thực sự rất khác biệt. Máy ảnh của Phó Sảng có thể ghi lại rõ ràng dấu vết những hạt mưa bắn tung tóe trên vũng nước. Con khỉ nhỏ nghịch ngợm thấy cô đang chụp ảnh, còn vẩy nước trêu cô.
Trong túi của Phó Sảng có trái cây. Cô đụng đụng vào chân Trần Duy Lặc, ngẩng đầu nhìn anh: "Trong túi em có trái cây, anh giúp em lấy ra một quả nhé."
Trần Duy Lặc lấy một quả trái cây từ túi cô đưa cho cô. Cô đưa tay đưa cho con khỉ nhỏ, thấy bàn tay nhỏ bé của nó nhanh chóng vồ lấy, ngửi ngửi ở chóp mũi, rồi lập tức nhét vào miệng gặm.
Trần Duy Lặc cùng cô cùng nhau nhìn vị khách không mời này. Anh đột nhiên hỏi Phó Sảng: "Thích động vật nhỏ như vậy, sau này có muốn nuôi một bé cún hay bé mèo không?"
Khóe môi đang cười của Phó Sảng bỗng khựng lại, cô quay mắt nhìn anh: "Nuôi chúng cần phải gánh vác trách nhiệm."
"Trách nhiệm gì?" Trần Duy Lặc muốn nghe ý kiến của cô.
Phó Sảng nói cho anh: "Chúng nó cũng cần bầu bạn, cũng giống như chúng ta, cần được yêu thương, chăm sóc. Khi bị bệnh phải tiêm thuốc, khám bệnh. Mỗi ngày đều phải dỗ dành nó, v**t v* nó, không được bỏ rơi nó, cũng không được vứt bỏ nó. Nếu không làm được những điều đó, thì không thể dễ dàng có được chúng."
"Vậy em có muốn thử một chút không?"
Phó Sảng nhìn về phía anh: "Mẹ em không thích đồ vật có lông."
"Đâu phải bảo em nuôi ở nhà." Trần Duy Lặc vén tóc cô.
"Ký túc xá cũng không cho nuôi mà."
Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm cô, sau một lúc lâu mới nói một câu: "Anh có chỗ để em nuôi."
Phó Sảng cẩn thận suy nghĩ, nghe ra ý tứ trong lời nói của anh. Khi cô nhìn về phía anh, Trần Duy Lặc thành thật nói: "Vừa đến Mỹ, anh đã lên kế hoạch cho cuộc sống về nước một năm sau. Anh sẽ trở lại Nam Thành, thuê một căn chung cư gần trường để ở cùng em, sống chung với em. Những ngày anh không thể về nhà, anh cũng đã nghĩ kỹ, sẽ nhận nuôi một con vật cưng em thích, để nó bầu bạn em.
Anh rất xin lỗi vì không thể ở lại Nam Thành thêm một năm để cùng em đi học, lời anh đã hứa trước kia đã không thực hiện được. Phó Sảng, anh xin lỗi."
Đây là con đường anh nhất định phải đi, Phó Sảng cũng có con đường của riêng mình. Cả hai đều đang phát triển theo hướng mình mong muốn, vì điều đó mà nỗ lực, không ai có lỗi với ai cả.
"Trần Duy Lặc, đừng nói xin lỗi với em."
Tiếng mưa rơi tí tách ngừng lại. Trong ký ức của Trần Duy Lặc, ngày chia tay đó, cô đầy tươi cười vui vẻ tiễn anh lên chuyến bay đi Mỹ. Nhưng từ sau đó, cô bắt đầu từng bước rút lui khỏi cuộc sống của anh.
"Sau khi sang Mỹ, anh mỗi ngày đều rất nhớ em. Lệch múi giờ khiến chúng ta liên Lặc ít đi, anh cảm nhận được em không còn chú ý đến anh như trước nữa. Lúc đó trong lòng anh rất khó chịu, không dám hỏi em lý do, anh sợ em nói với anh rằng em không còn yêu anh." Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm Phó Sảng, dường như lại nhớ về nỗi khổ sở khi ấy.
Phó Sảng nhìn vào mắt anh, hồi tưởng lại khoảng thời gian nửa năm đó. Cô dồn hết tâm trí vào việc học, học cả những thứ không giỏi như biên tập và quay phim, không bỏ sót bất kỳ hoạt động hay cơ hội học tập nào trong khoa. Cô khiến bản thân mỗi ngày đều bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ đến anh. Gánh nặng trên vai tăng thêm, trong đầu chứa càng nhiều thứ, suy nghĩ dành cho Trần Duy Lặc dần dần ít đi, dần dà, cô quen với cuộc sống không có anh.
Trước kia cô cũng quen với cuộc sống không có anh, nhưng khi đó cô dồn hết nhiệt huyết liều mạng dựa vào anh. Còn hiện tại, cô đã có thể dùng tư duy lý tính để nhìn lại.
"Nửa năm anh không ở trường, đáng lẽ em phải sống rất thảnh thơi mới đúng, nhưng em đã không chọn trở thành người như vậy. Trong mắt em, mục tiêu của anh từ nhỏ đến lớn đều rõ ràng, mỗi bước đều nằm trong kế hoạch để tiến lên, trở nên ưu tú hơn. Còn em thì không có phương hướng rõ ràng như anh, em thường cảm thấy mình như một con lừa bướng bỉnh, phía trước treo một củ cà rốt, em liền không ngừng đuổi theo củ cà rốt đó, trong khi thực ra rõ ràng còn có rất nhiều thứ đặt trước mặt em.
Nửa năm đó em đã rút khỏi đội cổ vũ, thời gian rảnh rỗi đều vùi đầu vào sách vở, mỗi ngày càng lúc càng bận rộn. Trong đầu học càng nhiều thứ, em càng không nghĩ đến việc liên lạc với anh, mỗi tối đặt lưng xuống là có thể mệt mỏi ngủ thiếp đi."
Trần Duy Lặc nghe cô trình bày, cảm thấy vui mừng vì sự nỗ lực của cô, nhưng cũng có một nỗi khổ sở: "Phó Sảng, chuyện chia tay không nên nói qua điện thoại. Lúc trước anh ở bên em không phải với thái độ chơi đùa, anh thật lòng đối đãi với tình cảm giữa chúng ta. Em gọi điện hỏi anh có mệt không, lúc đó anh đã có dự cảm không lành, tim đập rất nhanh.
Khi em muốn chia tay anh, nội tâm anh hoàn toàn không thể bình tĩnh, cảm giác mình rất tủi thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!