Chương 47: (Vô Đề)

—Câu hỏi chưa nói ra—

Em có nhớ tới anh không?

Trần Duy Lặc nuốt nước bọt, cúi đầu nói: "Anh ở New York hầu như lúc nào cũng ở trong trại huấn luyện, ngoài ra còn có huấn luyện thể lực. Mỗi tuần chỉ có cuối tuần rảnh nghỉ ngơi, nhưng cũng không chịu ngồi yên, nếu không ra ngoài thì cùng đồng đội đi quan sát thi đấu. Mỗi ngày trôi qua, anh trong lòng đều đếm ngược ngày về nước, anh nghĩ càng ngày càng gần em, không ngờ lại càng ngày càng xa."

Ánh mắt Phó Sảng vẫn luôn nhìn thẳng phía trước. Gió thổi làm mặt cỏ không còn rậm rạp, tách ra một con đường biên giới rõ ràng, giống tình cảnh hiện tại của anh và cô.

Trần Duy Lặc nhìn về phía cô. Cô lặng im không nói lời nào, ngồi bên cạnh anh phơi nắng, như thể không nghe thấy lời anh nói.

Anh đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi rối của cô, đột nhiên hỏi cô: "Phó Sảng, chúng ta làm lại từ đầu được không?"

Phó Sảng vừa lúc cầm cổ tay anh. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng mình khóc lóc nói những lời này. Cô từ từ quay đầu nhìn anh. Trần Duy Lặc vẫn là bộ dạng trong ký ức cô. Cô cẩn thận nhìn khuôn mặt này. Những trải nghiệm ngày xưa lần lượt lướt qua trước mắt. Anh từng tồn tại chân thật như vậy trong cuộc sống cô.

Trần Duy Lặc nắm lấy tay cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang ngước nhìn của cô nói: "Lần này, hãy để anh học cách yêu em trước."

Mấy tình nguyện viên cùng tổ đều ngủ trên xe việt dã buổi sáng. Phó Sảng nằm dưới bóng cây, mũ che trên mặt chống lại ánh nắng. Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng vòng quanh câu nói Trần Duy Lặc vừa nói, dần dần cô chỉ cảm nhận được một trận mềm mại thoải mái, yên tĩnh mà ngủ say.

Cô tỉnh lại, trước mắt một mảng tối đen. Cảm thấy không ổn, cô kéo mũ xuống, phát hiện mình đang nằm trên đùi Trần Duy Lặc. Lòng bàn tay anh luôn áp vào gáy cô đỡ.

"Đi thôi." Trần Duy Lặc vận động tay đứng dậy.

Phó Sảng xoa xoa cổ, vẫn ngẩn ngơ ngồi trên cỏ. Vừa định đứng dậy, chân không có lực, lại trượt ngồi xuống.

Trần Duy Lặc duỗi tay về phía cô. Phó Sảng ngước mắt nhìn lại, ánh mắt anh không chớp, vẫn ngóng nhìn cô. Tiếng giục giã của người hướng dẫn truyền đến. Phó Sảng không chần chừ, đưa tay ra. Khoảnh khắc đó, cô bị Trần Duy Lặc kéo lên. Phó Sảng rút tay ra, vỗ cỏ dại trên người đi về phía xe việt dã.

Kế hoạch buổi chiều là truy tung dấu vết sư tử. Xe vòng quanh trên thảo nguyên rất lâu vẫn không thấy sư tử lui tới. Người hướng dẫn nói với họ, sư tử thường săn mồi trước chiều tối. Vì thế, tài xế lại tắt máy, bảo họ xuống xe hoạt động tự do.

Tuy không thấy sư tử, nhưng trên thảo nguyên rộng lớn đầy đàn động vật hoang dã. Nhìn rộng ra, toàn là đàn ngựa vằn, trâu qua sông và linh dương khó đếm, còn có những con kền kền ngẫu nhiên bay qua, tụ lại rỉa ngựa vằn đã chết.

Phó Sảng dựa vào một cây đại thụ chỉ còn thân cây nghỉ ngơi. Trần Duy Lặc lấy hai chai nước từ trên xe xuống, đưa cho cô một chai.

"Trời nóng, uống chút nước đi."

Thời tiết Kenya là như thế. Sáng tối chênh lệch nhiệt độ lớn, nhưng mặt trời ra sau, phơi lâu lại sẽ nóng. Nhưng những ngày có ánh mặt trời chiếu khắp như vậy cũng không nhiều.

Phó Sảng tiếp nhận nước từ tay anh, vặn nắp uống. Cô thấy các tình nguyện viên khác và người hướng dẫn đều xích lại gần.

Người hướng dẫn hỏi Trần Duy Lặc ngày nào anh đi, trước khi anh đi, có thể dẫn anh đến thảo nguyên truy tung thêm một lần nữa. Ngụ ý, hôm nay khả năng thấy sư tử đã rất nhỏ.

Phó Sảng nhìn ngày trên điện thoại. Khoảng cách Trần Duy Lặc rời Kenya, chỉ còn lại năm ngày thời gian.

Trần Duy Lặc trò chuyện với người hướng dẫn một lúc. Cô đang chuẩn bị đi dạo một chút thì, Trần Duy Lặc gọi cô lại.

"Phó Sảng, chụp cho anh một tấm ảnh chung với Sammy."

Người hướng dẫn tên Sammy, là người da đen địa phương, rất nhiệt tâm, yêu thích công tác bảo tồn động vật. Anh đang nở nụ cười rộng rãi với cô.

Phó Sảng cười gật đầu, bảo họ dựa vào thân cây trụi lủi. Phó Sảng lùi lại vài bước, tìm góc độ xong mới ấn màn trập. Trên màn hình, làn da Trần Duy Lặc được Sammy phụ trợ trắng sáng. Hai người đều giơ ngón cái, cười rạng rỡ nhìn máy ảnh. Phía sau họ phong cảnh vô hạn tuyệt đẹp. Hai người trong ảnh cũng tràn đầy tinh thần phấn chấn. Chỗ duy nhất kém hơn, là hàm răng trắng của Trần Duy Lặc không trắng bằng Sammy.

Cô ngẩng đầu, Sammy đang cười đi tới, lấy máy ảnh cô xem ảnh, nở nụ cười vừa lòng, giơ ngón cái với cô.

"I'll take your pictures." Sammy chỉ vào cô, rồi chỉ Trần Duy Lặc.

"Don't have to."

Sammy lắc đầu, cầm máy ảnh đã sắp sẵn tư thế, luôn vẫy cánh tay đen nắng giục Phó Sảng đi đến đó. Phó Sảng cự tuyệt không thành, đành phải từng bước từng bước tiến lại gần Trần Duy Lặc, đứng cạnh vị trí Sammy vừa đứng.

"Please Stand Closer." Sammy chụm ngón tay lại ra hiệu họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!