Kim Mân Vũ nhìn theo anh, rồi quay đầu lại nói với Trần Duy Lặc: "Phó Sảng là một cô gái tươi sáng và xinh đẹp."
Trần Duy Lặc quay lại ánh mắt, nhìn chằm chằm gương mặt luôn cười của Kim Mân Vũ và hỏi: "Cậu thích Phó Sảng?"
Kim Mân Vũ lập tức gật đầu: "Tôi rất thích cô ấy."
Ngực Trần Duy Lặc đập mạnh, nắm chặt tay đến mức đột nhiên cảm thấy đau nhói. Anh cúi đầu nhìn, vết thương đóng vảy trên tay đã bị nứt ra. Anh vô tâm quản vết thương, trong lòng chỉ quanh quẩn lời Phó Sảng nói dưới sao trời, cảm thấy một trận vô lực.
Kim Mân Vũ thấy người đàn ông to lớn này cúi đầu nắm chặt tay không nói lời nào, cả người tỏa ra một cảm giác bất lực, lại như chứa một cục tức không chỗ xả, lại kết hợp việc anh mấy ngày nay theo sát bên cạnh Phó Sảng, và coi mình là tình địch, liền biết anh nhất định đặc biệt yêu Phó Sảng, mới có thể ngàn dặm xa xôi đến khu bảo tồn hẻo lánh này để tìm về cô gái của mình.
Bầu trời Kenya lại một lần sáng lên. Ngày Trần Duy Lặc phải đi lại gần thêm một ngày, mà mối quan hệ giữa anh và Phó Sảng vẫn không hề hòa hoãn.
Sáng nay, nhóm tình nguyện viên hoàn thành nhiệm vụ, về khu cắm trại nghỉ ngơi hai tiếng. Buổi chiều, họ khởi hành đi thăm hỏi các em học sinh trường tiểu học địa phương.
Trẻ con Châu Phi thường gầy gò, lại có đôi mắt to linh hoạt tò mò, nhìn thấy người khác màu da liền nhìn chằm chằm cười mãi, không sợ người lạ, cũng đặc biệt dễ gần. Chúng nhiệt tình hiếu khách giống như mảnh đất Châu Phi này. Quen bạn rồi, còn sẽ đòi bạn ôm hoặc cõng chúng.
Phó Sảng ngồi trên nền đất cát vàng, bầu bạn đám trẻ chơi đá. Tiếng Anh của chúng rất lưu loát, luôn hỏi Phó Sảng tên là gì, ý nghĩa tên là gì.
Phó Sảng cầm một cành cây, dạy chúng tiếng Trung trên mặt đất cát vàng. Có lẽ vì tên cô quá khó viết, đám trẻ Châu Phi đều lắc đầu, hơi học không được.
Có một cậu bé Châu Phi tóc xoăn ôm một cục đá hỏi cô, cái này viết tiếng Trung như thế nào.
Phó Sảng liền viết chữ "Thạch"
- đá sàn sạt trên nền đất cát vàng. Nhìn chữ này, cô lại nghĩ tới rất nhiều năm trước. Lúc cô làm bài tập, bàn cô luôn có một tờ giấy trắng, trên đó dày đặc tên một người.
Cô đang ngẩn người, bỗng nhiên trước mặt có một cục đá văng vào nền đất cát vàng. Cô ngước mắt nhìn lại, Trần Duy Lặc như khoác thêm lớp ánh sáng đang đứng ngoài bóng cây, nhìn chằm chằm cô. Trong tay anh còn nắm một quả bóng rổ rách không biết lấy từ đâu ra.
"Đưa chúng đến đây, anh dạy chúng chơi bóng rổ." Trần Duy Lặc nói xong, kẹp bóng rổ đi về phía sân bóng.
Phó Sảng dùng cành cây xóa chữ trên mặt đất, ôm lấy đám trẻ, dẫn chúng đi đến sân bóng rổ đơn sơ cùng Trần Duy Lặc học chơi bóng rổ.
Sân bóng rổ trường tiểu học này rất đơn sơ, đại khái chỉ dùng để hoạt động giữa giờ. Khung bóng rổ đã gỉ sét, rổ cũng sớm không còn lưới, chỉ còn một vòng trụi lủi. Phó Sảng ngồi ở bậc thang, nhìn về phía nơi đang vui đùa ầm ĩ. Cô tưởng Trần Duy Lặc là người thấy trẻ con liền né, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Trần Duy Lặc rất kiên nhẫn, luôn dạy chúng cách xoay bóng bằng ngón tay. Đám trẻ liền đi theo sau anh cười đùa hi hi ha ha.
Phó Sảng nhìn lâu rồi mới nhớ lấy máy ảnh ra chụp cho họ. Trong ảnh, Trần Duy Lặc có đám trẻ theo sau không ngừng, còn cố gắng cướp bóng rổ trong tay anh. Nhưng anh không ngừng né tránh và ném bóng chính xác. Không biết đám trẻ đó nói gì với anh, sau đó, Phó Sảng thấy anh lần lượt nhấc bổng những đứa trẻ lên, cho chúng thử cảm giác tự mình ném bóng vào rổ.
Phó Sảng cúi đầu xem ảnh, có một quả bóng rổ lăn đến trước mũi chân cô. Cô từ từ ngẩng đầu, thấy Trần Duy Lặc đang chạy tới. Anh vẫn như trước kia, khom lưng chống tay trên đầu gối nhìn chằm chằm cô. Mồ hôi nóng bỏng trên chóp mũi anh, làm cô chợt nhớ về sân bóng rổ trường học.
"Anh khát quá, em có mang nước không?" Trần Duy Lặc thở ra hơi nóng, rất khô.
Phó Sảng nhìn bộ dạng đổ mồ hôi đầm đìa của anh, lau mồ hôi trên chóp mũi mình, lấy ly nước của mình trong túi đưa cho anh uống.
Khóe miệng Trần Duy Lặc hiện lên một nét cười, dựa gần bên cạnh cô ngồi xuống, quăng quả bóng rổ bên chân cho đám trẻ tiếp tục chơi.
Trần Duy Lặc rất khát, uống hết nước trong ly Phó Sảng. Cô quay đầu xem anh. Trên cằm anh có giọt nước, dưới ánh mặt trời giống một viên bi thủy tinh chứa đầy ký ức. Trần Duy Lặc nhận thấy điều bất thường, nhìn về phía cô thì Phó Sảng đã thu lại ánh mắt, cầm ly nước rỗng đi.
Trần Duy Lặc xoa cằm hỏi cô: "Khi nào em về nhà?"
Phó Sảng bỏ ly nước vào túi trả lời: "Cuối tháng Tám này."
Cuối tháng Tám Trần Duy Lặc có một trận thi đấu quan trọng ở Nam Thành. Đó là trận bóng rổ chuyên nghiệp đầu tiên trong đời anh. Anh vô cùng hy vọng Phó Sảng có thể đến xem trực tiếp, cổ vũ cho anh, nhưng anh không biết cô có nguyện ý hay không.
"Tuần sau anh phải đi rồi."
Phó Sảng đang tìm khăn giấy trong túi thì tay đột nhiên dừng lại. Trần Duy Lặc đến Kenya đã hơn một tuần. Mỗi ngày anh đều quấn quanh cô, xuất hiện bên cạnh cô bất kể cô ở đâu.
Cô à một tiếng: "Biết rồi."
"Em sẽ nhớ anh chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!