Chu Giai Giai kể từ khi xảy ra mâu thuẫn với Phó Sảng, hai người làm gì cũng tách nhau ra. Tối nay, Trần Duy Lặc huấn luyện xong giữa chừng, liền đến phòng huấn luyện tìm Chu Giai Giai. Anh đã hỏi trước lịch trực của đội cổ động viên từ Hoàng Nhiên. Lúc đẩy cửa phòng huấn luyện, bên trong quả nhiên có Chu Giai Giai.
"Chu Giai Giai, cô ra đây một chút." Trần Duy Lặc chống tay ở cạnh cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Chu Giai Giai đang ngẩn ngơ cùng với vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Giai Giai không ngờ Trần Duy Lặc lại đơn độc đến tìm cô ta. Cô ta mơ hồ đoán được có thể là vì chuyện của Phó Sảng, nên chột dạ do dự. Cô ta lại nghe thấy giọng giục giã đầy mất kiên nhẫn của Trần Duy Lặc.
"Nhanh lên, đừng làm chậm trễ việc tôi huấn luyện."
Trong phòng huấn luyện chỉ còn lại một nữ sinh năm nhất. Nhìn không khí này liền biết đã xảy ra chuyện. Chu Giai Giai trong lòng bất an, nhưng đôi mắt lạnh băng của Trần Duy Lặc vẫn luôn nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không thể không xỏ giày, đi theo Trần Duy Lặc ra hành lang.
Trần Duy Lặc kéo cổ áo đồng phục để tản nhiệt. Nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp phía sau, anh lập tức quay người lại, rũ mắt trừng Chu Giai Giai cảnh cáo: "Cô là phụ nữ, tôi không đánh phụ nữ. Nhưng nếu cô còn bắt nạt Phó Sảng, dám đổi trắng thay đen, làm khó cô ấy, cản trở, sau lưng kéo bè kéo phái cô lập, vu oan hãm hại bôi nhọ cô ấy trộm đồ, tôi sẽ kiện cô.
Tôi sẽ không để cô được yên."
Chu Giai Giai nghe vào lòng sợ hãi. Cô ta không ngờ Phó Sảng lại kể cho Trần Duy Lặc, càng không ngờ Trần Duy Lặc lại thay Phó Sảng đến đòi công bằng. Cô ta không dám ngẩng đầu nhìn đôi mắt tàn nhẫn của Trần Duy Lặc, cứ cúi đầu không nói một tiếng.
Trần Duy Lặc thấy cô ta suy sụp, lại cảnh báo cô: "Đừng có mà giả chết với tôi, nghe rõ chưa?"
Chu Giai Giai sợ đến rụt vai lại, gật đầu nhỏ giọng đáp: "Tôi nghe thấy rồi."
Trần Duy Lặc đây là lần đầu tiên nói chuyện như vậy với một cô gái, lời nói chỉ dừng lại ở mức đó. Chu Giai Giai thấy anh không còn đe dọa nữa, đang định xoay người chuồn đi thì Trần Duy Lặc lại gọi cô ta lại.
Chu Giai Giai quay lưng lại thì nghe Trần Duy Lặc nói: "Xin lỗi Phó Sảng đi. Ngày mai tôi sẽ hỏi cô ấy. Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ làm cho cả trường biết cô đã làm những chuyện gì."
Chu Giai Giai đột nhiên đứng thẳng người như bị sét đánh, quay đầu lại hoảng loạn nhìn Trần Duy Lặc: "Tôi đã nói tôi nghe thấy rồi, tôi sau này tuyệt đối không nhắm vào cô ấy nữa."
Trần Duy Lặc không muốn nói nhảm với cô ta thêm. Anh chỉ cần tưởng tượng đến việc Phó Sảng đã phải nhẫn nhịn chịu khổ vì chuyện này suốt mấy tháng, lòng anh liền thấy sôi máu vì tức giận. Anh sẽ không dung túng bất kỳ ai bắt nạt Phó Sảng.
Trần Duy Lặc khinh miệt hừ một tiếng về phía cô: "Lúc cô làm những chuyện đó, sao không nghĩ đến hậu quả? Đừng để tôi phải nhắc đi nhắc lại cô nhiều lần."
Trần Duy Lặc không rảnh tiếp tục với cô ta, quay lưng nghênh ngang bỏ đi. Chu Giai Giai nhìn chằm chằm bóng lưng đó, trong lòng phát run, cố nén tức giận, xoay người quay lại phòng huấn luyện. Lúc cô ta mở cửa, mạnh tay đụng phải cô nữ sinh năm nhất đang rình nghe ở cạnh cửa. Cô ta giờ lo thân mình còn chưa xong, nào còn có thời gian rảnh để suy nghĩ cho người khác.
Phó Sảng đang đánh răng trong ký túc xá, La Mã đang xem phim ngoài phòng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười lớn của cô ấy. Phó Sảng đóng cửa phòng vệ sinh bước ra, thoải mái vươn vai.
Thành tích thi cuối kỳ được công bố trong kỳ nghỉ đông. Lúc Phó Sảng và La Mã tra điểm, điểm bài tập môn chuyên ngành rất cao, thành tích ngoài mong đợi. Hai ngày trước, giáo sư đi học còn khen nhóm của họ. Vì thế, Phó Sảng và La Mã những ngày gần đây như tắm mình trong gió xuân, mỗi ngày đều vui vẻ rạng rỡ.
La Mã thấy Phó Sảng bước ra, quay đầu cười hỏi cô: "Đúng rồi, cậu nói khi nào cậu đi thi đấu?"
Phó Sảng ngẫm nghĩ ngày tháng, đáp cô ấy: "Giữa tháng sau, ba ngày cuối của vòng phân khu bóng rổ."
"Vậy cậu chẳng phải có thể xem Trần Duy Lặc thi đấu?"
Phó Sảng ngáp một cái: "Cũng không chắc nữa, còn phải xem lịch trình."
La Mã lén lút cười: "Tốt nhất là trường chúng ta đều giành chức vô địch. Đến lúc đó các cậu cùng nhau nhận giải, đứng cạnh nhau đẹp đôi biết bao."
Phó Sảng nghe thấy hai chữ "đẹp đôi", lòng dâng lên sự vui sướng. Cô truy vấn La Mã: "Cậu thật sự cảm thấy tớ và Trần Duy Lặc đẹp đôi?"
La Mã liếc cô ấy cười: "Người ta đã là của cậu rồi, cậu tự tin lên chút được không?"
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ cửa. Phó Sảng không để ý lời La Mã nói, vội vàng đi ra mở cửa, lập tức tắt nụ cười.
Chu Giai Giai đứng nghiêm nghị ngoài cửa, bình tĩnh nói với cô: "Phó Sảng, cậu ra đây chút, tôi có lời muốn nói với cậu."
Phó Sảng và cô ta hoàn toàn trở thành người xa lạ, không có gì liên quan đến nhau. Cô từ chối nói: "Cậu có chuyện thì nói đi, không có lời thì đừng làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi."
Phó Sảng đang định đóng cửa, Chu Giai Giai lập tức chặn lại, nhanh chóng sắp xếp lời lẽ: "Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không nhắm vào cậu nữa. Chúng ta không làm bạn được, thì làm đồng học."
Phó Sảng cau mày, khó hiểu thái độ khác thường này của Chu Giai Giai. Cô ta trước kia âm mưu khó lường hãm hại cô, tối nay lại chủ động đến tìm cô xin lỗi. Hành vi thật sự khó hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!