Chương 38: (Vô Đề)

Hai người hôn nhau rất lâu mới chịu buông ra. Phó Sảng mãn nguyện nhìn ánh mắt sâu thẳm đầy ý cười của anh, đột nhiên nhớ ra hỏi anh: "Sao anh biết em ở nhà bà ngoại?"

Trần Duy Lặc vẫn cười: "Anh hỏi mẹ em và anh trai em."

Phó Sảng che miệng kinh hãi: "Vậy chẳng phải là..."

Trần Duy Lặc gạt tay cô ra: "Quen anh mất mặt lắm à?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Sao có thể chứ."

Trần Duy Lặc đẩy xích đu cho cô, nói với cô: "Tối anh về nhà sẽ nói với ba mẹ anh biết."

Phó Sảng cảm thấy việc họ gặp gỡ gia đình như vậy có chút ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Bởi vì mối quan hệ của họ đã sắp không ai không hiểu.

Trần Duy Lặc về muộn, chưa ăn cơm tối. Phó Sảng dẫn anh lén lút vào nhà bà ngoại. Ở cửa, cô nhỏ giọng dặn anh: "Nói chuyện nhỏ thôi, đừng đánh thức bà ngoại dậy."

Anh lén lút bước vào, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói lời nào. Anh yên tĩnh ngồi ở bàn ăn phòng khách, chờ Phó Sảng nấu xong hai chén sủi cảo bưng tới.

Họ hai người sát vào nhau ăn sủi cảo luộc. Một người chấm giấm, một người nửa giọt giấm cũng không muốn nếm.

"Vì sao anh không thích ăn dấm vậy?" Phó Sảng hỏi anh.

Trần Duy Lặc nói với cô: "Loại giấm nào anh cũng không muốn ăn."

Phó Sảng cười, huých anh: "Em muốn nhìn anh ghen. Em cảm thấy con trai khi ghen đặc biệt đáng yêu."

Trần Duy Lặc, một trai thẳng to xác bị nói đáng yêu, nổi da gà khắp người. Anh liếc cô: "Nghỉ đông em toàn bận làm gì vậy?"

Phó Sảng à một tiếng, chống cằm đếm cho anh: "Ăn cơm, ngủ, nghe nhạc, sau đó còn có xem phim Hàn."

Trần Duy Lặc liền thấy không cần thiết, nói với cô: " Ít xem phim Hàn một chút đi, toàn lừa mấy cô gái nhỏ như em thôi."

Phó Sảng chậc một tiếng mặc kệ: "Lừa thì lừa thôi, dù sao nam chính đẹp trai dễ nhìn, em xem thích, trong lòng thích là được."

Trần Duy Lặc nuốt sủi cảo bị nghẹn, trong lòng nghe rất không thoải mái. Anh bỗng nhiên nhìn về phía Phó Sảng, ném đũa, ôm lấy đầu cô đối diện với mình. Cô nhúc nhích không được.

Phó Sảng chớp chớp mắt hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Anh muốn em nhìn cho rõ." Trần Duy Lặc nghiêm túc nói.

Phó Sảng cười khúc khích, chu môi hôn hôn anh: "Anh rất đáng yêu, anh đẹp trai nhất, em thích anh nhất."

Khóe miệng Trần Duy Lặc nở một tia cười đắc ý. Anh vừa lòng buông Phó Sảng ra, tiếp tục ăn nốt chén sủi cảo chưa ăn xong của mình. Sủi cảo còn lại trong chén Phó Sảng cũng đều cho Trần Duy Lặc. Anh thật sự rất đói, ăn đến hai mươi cái mới dừng lại.

Tiền Nhã Lan kể từ khi biết Trần Duy Lặc và Phó Sảng yêu đương, thường xuyên gọi anh về nhà ăn cơm. Bà chiêu đãi thịt heo om thật lớn, cứ như trong nhà nuôi thêm một đứa con trai ruột vậy. So sánh dưới, Phó Hào liền tương đối thảm, trên bàn cơm không ai bận tâm anh ấy. Chỉ có Trần Duy Lặc thoắt cái đã thành con rể nhà họ.

Phó Hào khai giảng sớm. Trước khi đi, anh ấy kéo Phó Sảng nói chuyện với thái độ nghiêm túc chưa từng có.

"Nếu cậu ta mà bắt nạt em, em nói cho anh, anh trả thù cho em, biết chưa?"

Phó Sảng cứ ngỡ mình nghe nhầm hoặc nghe không rõ, nhưng thần sắc Phó Hào nghiêm túc như vậy, lòng cô ấm áp, im lặng cười.

Phó Hào xoa xoa cái đầu ngốc nghếch của cô: "Con bé ngốc, đừng thấy cậu ta đẹp trai mà bao che cho cậu ta. Dám làm tổn thương em một sợi lông cũng phải nói cho anh, nghe rõ không?"

Đôi mắt Phó Sảng đột nhiên đỏ hoe. Phó Hào thấy vậy, vội vàng nói: "Anh đâu có bắt nạt em, sao mắt em lại đỏ?"

Phó Sảng hít hít mũi: "Sắp không được gặp anh nữa rồi, không muốn anh đi nữa."

Phó Hào cười một tiếng, véo mũi cô: "Chỉ còn học kỳ cuối thôi. Chờ anh về kiếm tiền cho em tiêu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!