Cô thoa thuốc mỡ lên mặt, mở cửa trở về phòng ngủ. Sau khi khóa trái cửa, cô tắt điện thoại đi ngủ.
Trần Duy Lặc ở Trại huấn luyện mùa đông gặp rất nhiều đội bóng đại học sẽ giao đấu vào tháng 3. Khi huấn luyện trên sân bóng, anh không có thời gian nghĩ về chuyện của anh và Phó Sảng. Nhưng hễ rảnh, anh lại nhớ đến Phó Sảng. Kể từ khi cô về nhà, cô không hề liên lạc với Trần Duy Lặc một lần nào. Điều này đối với anh là chuyện chưa từng xảy ra.
Lần trước tuy anh đã nổi nóng với cô, nhưng không đến mức phải giận dỗi lâu như vậy. Anh lại gọi cho cô. Tiếng tút tút lặp lại vang lên, cô vẫn không bắt máy.
Vết thương trên mặt Phó Sảng đã lành hẳn. Lúc này, cô đang tập yoga trong phòng để thư giãn. Nghe thấy điện thoại, cô do dự một lát rồi không nghe. Sau đó anh rốt cuộc không gọi lại nữa.
Phó Sảng không rõ cảm xúc của mình rốt cuộc là gì. Cô đã thử làm một cô bạn gái hiểu chuyện, tự mình gánh vác mọi chuyện, nhưng kết quả cho thấy, làm như vậy chẳng có một chút lợi ích nào. Không một ai hiểu được lòng bạn.
Mãi đến trước Tết một ngày, Phó Sảng và Trần Duy Lặc đều không hề liên Lặc lại. Hai người như đang đánh một cuộc chiến lạnh lẽo không tiếng động, xem ai chịu đựng được.
Trần Duy Lặc trước một ngày về nhà, thật sự nhịn không nổi nữa, lại gọi cho Phó Sảng. Lần này cô trực tiếp tắt máy.
Ngày hôm sau, Phó Sảng đi nhà bà ngoại bầu bạn bà rán thịt viên ăn Tết. Hồi nhỏ cô rất thích ngồi bên cạnh bà ăn thịt viên mới ra lò. Vỏ ngoài vàng giòn, bên trong tươi ngon, có thể ăn được rất nhiều lần.
Tiền Nhã Lan gọi điện thoại giục cô về nhà. Phó Sảng nói với bà tối cô sẽ ở lại bầu bạn bà ngoại, ngày mai mới về. Bà Tiền Nhã Lan khen cô một trận, nói cô lên đại học rồi càng ngày càng hiểu hiếu thuận.
Phó Sảng đỡ bà ngoại nằm lên giường nghỉ ngơi xong, tự mình ra phòng khách xem TV. Tiếng TV điều chỉnh rất nhỏ. Đèn trong nhà cũng đều tắt. Cô lặng lẽ nằm trên sofa đắp chăn lông giết thời gian không ngủ được.
Trần Duy Lặc vừa đến cửa nhà, quăng hành lý liền bước ra khỏi cửa. Khương Khải Lâm gọi theo sau vài tiếng mà anh không quay đầu lại, càng không quản được anh.
Trần Duy Lặc trực tiếp đến gõ cửa nhà Phó Sảng. Mở cửa là Tiền Nhã Lan, trông thấy Trần Duy Lặc liền tươi cười rạng rỡ.
"Lặc Lặc à, cháu đến tìm Phó Hào à?" Tiền Nhã Lan nói xong, gọi Phó Hào vào trong.
"Cháu tìm Phó Sảng." Trần Duy Lặc đột nhiên nói.
Tiền Nhã Lan ngây người quay đầu lại, không may mắn nói: "Phó Sảng đi nhà bà ngoại rồi."
Vừa lúc gặp Phó Hào bước ra, mơ hồ hỏi anh: "Cậu tìm Phó Sảng làm gì?"
Trần Duy Lặc vẫn luôn chưa nói với Phó Hào. Lúc này người nhà Phó Sảng vừa hay đều ở đây, anh không tính toán tiếp tục che giấu nữa. Anh gọn gàng dứt khoát nói: "Cô ấy không để ý tới tớ, còn không nghe điện thoại tớ. Tớ muốn gặp cô ấy."
Tiền Nhã Lan và Phó Hào nhìn nhau, có chút không hiểu ý này. Trong lòng mỗi người phỏng đoán, cũng không dám đáp lời.
Một lát sau, Tiền Nhã Lan chớp mắt nói với Trần Duy Lặc: "Phó Sảng kỳ nghỉ đông tâm trạng không tốt lắm, không thích đáp lời ai."
Trần Duy Lặc nhìn Phó Hào: "Địa chỉ bà ngoại cô ấy gửi cho tớ, tớ muốn đi tìm Phó Sảng."
Tiền Nhã Lan kinh ngạc há miệng. Bà thầm nghĩ không ổn, tối muộn thế này nhất quyết phải tìm Phó Sảng, còn muốn gặp cô. Hai đứa chẳng lẽ yêu đương?
Bà vừa thiết tưởng như vậy, Phó Hào đột nhiên kinh hãi nói: "Cậu yêu đương với Phó Sảng?"
Anh nhanh chóng trả lời: "Đang quen."
Ngực Tiền Nhã Lan nhảy dựng lên, thầm nghĩ: Mẹ ơi, không hổ là con gái ta!
Phó Hào nuốt nước bọt liên tục, vẫn chưa thoát khỏi cơn kinh ngạc đó. Anh ấy quay lưng lập tức xỏ giày, kéo Trần Duy Lặc liền đi ra ngoài. Tiền Nhã Lan nhìn theo, hai bóng dáng cao lớn sải bước đi trong đêm tối, không lâu sau đã không thấy tăm hơi.
Phó Hào đẩy Trần Duy Lặc, nhíu mày hỏi anh: "Cậu có ý gì?"
"Ý gì?" Trần Duy Lặc trong lòng rất phiền, anh hiện tại chỉ muốn thấy Phó Sảng.
"Tớ nói cậu và Phó Sảng. Hai người con mẹ nó sao lại thế này?" Phó Hào gào anh.
"Yêu đương, tớ phải nói mấy lần mới hiểu?" Trần Duy Lặc đá viên đá chướng mắt bên chân, trừng mắt anh ấy.
Phó Hào một bụng tức giận. Đột nhiên tối muộn thế này biết cái tin kinh hãi người như vậy, ai có thể chấp nhận?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!