Chương 34: (Vô Đề)

Trần Duy Lặc vén áo cô lên: "Em thử một lát chẳng phải sẽ biết sao."

Hai chân Phó Sảng quấn lấy vòng eo săn chắc của anh. Bàn tay ấm áp dán trên lưng anh. Cô r*n r* khe khẽ, ngẩng cổ hôn lên cằm anh. Móng tay cô cắn nhẹ vào da thịt, gãi không đúng chỗ ngứa cào đến lòng anh ngứa ran.

"Vì sao lại hôn cằm anh?" Trần Duy Lặc chống tay lên đùi cô hỏi.

Phó Sảng dường như biết Trần Duy Lặc hỏi về lần đầu tiên. Cô ê a nói: "Muốn xem anh có hoảng hốt không, xem anh có phải là anh trai tốt hay chỉ là đồ không đứng đắn."

Phó Sảng cảm thấy đồng tử anh đang hồi ức lại cảnh tượng đó. Cô ôm cổ anh hỏi: "Vậy lần đầu tiên anh nhìn thấy mông anh, anh đã nghĩ gì?"

Trần Duy Lặc cúi đầu hôn cô: "Anh nghĩ mông em trở nên cong từ khi nào, em đã trưởng thành, thành cô gái lớn rồi, mà anh lại mới phát hiện."

Phó Sảng cắn môi anh cười: "Trừ cái này ra thì sao?"

Trần Duy Lặc cong lưng, lại nhớ lại phòng tắm ở nhà cô, một màn sương mù mờ mịt. Anh không kịp nhìn kỹ, nhưng mỗi lần nhớ lại, cảnh tượng đó lại vô cùng rõ ràng.

"Cảm thấy dáng người em rất đẹp, sau này không biết lợi cho thằng nhóc thối tha nào." Trần Duy Lặc nói thật.

"Lợi cho anh, tên tiểu tử thối này." Phó Sảng móc chân cào ngực anh.....

Trần Duy Lặc eo đau. Cái đó toàn bộ lưu lại trên mông Phó Sảng, một vũng trắng sữa. Trần Duy Lặc lau đi. Cô nháy mắt buông lỏng hai chân nằm sấp xuống giường, hoàn toàn không kêu lên, nằm đó lưng phập phồng th* d*c nặng nề.

Trần Duy Lặc xuống giường lấy giấy giúp cô lau. Lau được nửa chừng, Phó Sảng bỗng nhiên bắt lấy tay anh. Anh ngẩng đầu nhìn, mắt cô đã đỏ hoe, nhòe nước bĩu môi, đáng yêu như một chú heo con.

"Mông đau quá." Cô lẩm bẩm.

Trần Duy Lặc liếc nhìn, quả thật bị bầm tím. Anh vội vàng lau khô rồi quăng giấy đi, nhảy lên ôm cô.

"Anh xoa cho em." Trần Duy Lặc hôn dỗ cô.

Lưng Phó Sảng áp vào ngực đổ mồ hôi của anh, vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn k*ch th*ch đó. Được anh xoa nhẹ một lúc, cô bỗng nhiên xoay người chui vào lòng anh ôm.

"Còn muốn xoa nhẹ nữa không?" Lòng bàn tay Trần Duy Lặc lại áp lên.

Phó Sảng mái tóc chậm rãi cọ ngực anh phẩy phẩy, lẩm bẩm lời nhỏ nhẹ: "Em muốn ôm một cái."

Trần Duy Lặc cúi đầu nhìn Phó Sảng yên tĩnh trong lòng. Má cô hồng phúng phính, nhắm mắt không nhúc nhích. Chắc là mệt rồi. Anh vội vàng duỗi tay ra tắt đèn.

Trong nhà tối đen, Trần Duy Lặc ôm Phó Sảng trượt vào trong chăn ấm. Tay anh vuốt má cô nhẹ nhàng. Cô đã hít thở đều và ngủ rồi. Trần Duy Lặc trong bóng đêm nhìn chăm chú Phó Sảng đang ngủ say trong lòng. Trước đây cô nhỏ bé như vậy, cả ngày theo sau anh. Anh không có nửa điểm ý nghĩ xấu. Nhưng hiện tại cô yên bình nằm trong lòng anh, ôm chặt anh, cũng làm anh càng không thể buông cô ra.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Trần Duy Lặc đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên giữa mày Phó Sảng, ôm chặt cô chìm vào giấc mộng đẹp.

Phó Sảng hồi tưởng lại những năm tháng đi học của mình, từ mẫu giáo đến cấp ba, cô làm sao chịu nổi sự xa lánh này. Mà sự đe dọa của Chu Giai Giai đối với cô dường như không chỉ là lời đe dọa suông. Cô ta dường như luôn luôn dành hết sức để bôi nhọ hình ảnh Phó Sảng.

Hoàng Nhiên cùng huấn luyện viên biên một bài tập thể dục lớn, trong đó có một đoạn cải biên theo phong cách Hàn vũ. Hoàng Nhiên thấy Phó Sảng nhảy qua Hàn vũ, khi xếp vị trí, cố ý chọn cô đặt ở vị trí dễ thấy, gây ra một trận xì xào bàn tán.

"Nói thầm cái gì đấy?" Hoàng Nhiên đang xếp vị trí, hướng về phía nhóm năm nhất kia.

"Đội trưởng, vị trí vì sao lại xếp như vậy?" Có người cười hỏi.

Hoàng Nhiên theo lẽ thường nói: "Nhảy giỏi thì đứng phía trước, có vấn đề gì sao?"

Lập tức có người chỉ vào Chu Giai Giai nói: "Giai Giai nhảy Hàn vũ cũng đẹp mà."

Cả đám người hùa theo. Hoàng Nhiên hướng về Chu Giai Giai nhìn lại. Chu Giai Giai bị cô ấy xếp ở cạnh hàng thứ ba, một vị trí vô cùng thích hợp với cô ấy.

"Cứ xếp như vậy." Hoàng Nhiên thu lại ánh mắt, đứng ở vị trí trung tâm tiếp tục dẫn họ nhảy.

Phó Sảng đứng ở vị trí thứ hai, bên cạnh là chị khóa trên năm tư. Hai người nhảy theo Hoàng Nhiên rất xuất sắc. Trừ đám Chu Giai Giai, hầu như không có một ai vui vẻ lãng phí thời gian vào việc xa lánh một người nhàm chán như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!