Trần Duy Lặc bị cô bóp mặt, môi tự nhiên chu ra, nét mặt tràn đầy cưng chiều: "Cái gì mà 'có thể hay không'? Mỗi ngày đều có thể."
"Tôi thích anh ôm tôi thế này, không cần tự mình đi bộ." Cô càng thêm vui vẻ, siết chặt cổ anh vùi vào vai anh.
Cổ Trần Duy Lặc nhột nhột, là hơi thở của Phó Sảng phả vào. Mái tóc lạnh phất phơ trên chóp mũi, khắp nơi đều vương vấn mùi hương trên cơ thể cô.
Anh hôn lên gò má lạnh buốt của cô, rồi ôm chặt hơn một chút: "Đồ lười biếng lớn."
"Sao không phải là 'Heo lười nhỏ'?"
Trần Duy Lặc nhướng mày: "Ngực em lớn như vậy, còn không biết xấu hổ à?"
Phó Sảng liếc anh một cái, ghé sát tai anh nói nhỏ một câu. Nghe xong, cơ thể Trần Duy Lặc lập tức cứng đờ, anh vỗ vào mông cô.
"Đau!" Phó Sảng nhìn khuôn mặt anh lập tức thay đổi, cười không nhịn được, làm bộ nhíu mày giả vờ.
"Em đúng là 'thủy tiên không nở hoa'."Trần Duy Lặc không để ý cô kêu đau.
"Ý gì?"
Trần Duy Lặc cười: "Làm bộ ngây thơ."
Phó Sảng hừ một tiếng, tay luồn vào áo khoác anh ôm lấy để sưởi ấm: "Mùa đông đến rồi, ngủ lạnh quá."
"Vậy anh thuê một căn phòng ở gần đây đưa em đến ngủ cùng nhé?"
Phó Sảng lập tức ngồi thẳng dậy nhìn anh. Ánh mắt anh rất kiên định, không giống như đang nói đùa.
"Anh còn phải huấn luyện, chạy đi chạy lại không tiện đâu."
"Vậy em nói ngủ lạnh lắm là có ý gì?" Trần Duy Lặc liếc cô, cười gian xảo.
"Cái đồ làm bộ!"
Trần Duy Lặc rúc vào cổ cô hôn, hơi nóng phả vào tai cô, đầy ái muội: "Anh nhớ em, chờ anh nghỉ mấy ngày."
Cô không chút nào ngượng ngùng, chọc vào bụng anh: "Anh ăn nhiều cơm vào nhé."
Trần Duy Lặc lại vỗ mạnh vào cô một cái. Trong đêm tối, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai. Lần này Phó Sảng thật sự đau.
Hai chiếc giày của Phó Sảng bị Trần Duy Lặc xách trong tay. Anh vẫn ôm cô đi trong đêm tối gió lạnh này. Cho dù bên ngoài lạnh lẽo, trong lòng họ như được đặt một chiếc lò sưởi, chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào ấm áp mà đối phương mang lại.
Giáo viên môn Biên tập trên màn hình TV của Phó Sảng giao bài tập được tính vào điểm thi cuối kỳ. Trong đó có vài mục yêu cầu hợp tác theo nhóm, nên sau khi tan học, cả lớp đều chia nhóm và phân chia nhiệm vụ.
Phó Sảng và La Mã đương nhiên tìm Đào Đào lập nhóm. Họ có thể coi là Bộ ba kiếm khách bất khả xâm phạm của lớp Tin tức Thể dục. Nhưng khi Phó Sảng và La Mã tìm Đào Đào, cậu ta lại từ chối thẳng thừng các cô.
Đào Đào nói: "Hai cậu chậm rồi, tớ vào nhóm khác."
"Nhóm khác? Trước đây không phải đều là ba đứa mình làm chung sao?" Phó Sảng liếc nhìn Đào Đào khó hiểu.
Đào Đào nhún vai cười: "Thường xuyên đổi thành viên cũng tốt, mọi người còn có thể trao đổi các ý kiến khác nhau."
La Mã nhìn Đào Đào hỏi: "Cậu chung nhóm với ai?"
Đào Đào chỉ vào hai nữ sinh đang thảo luận bài tập phía sau: "Lý Á và Chu Giai Giai."
Phó Sảng nghe tiếng nhìn lại. Chu Giai Giai đang ngồi ở bàn dài, trong tay cầm sách giáo khoa của Đào Đào lật xem, khóe miệng kéo nụ cười trò chuyện cùng Lý Á bên cạnh, hoàn toàn thờ ơ với ánh mắt của hai người họ.
Khi Phó Sảng quay đầu lại, La Mã đã xách túi đi mất. Phó Sảng nhìn Đào Đào hoàn toàn không động đậy, không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây, liền đuổi theo La Mã đi ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!