Chương 31: (Vô Đề)

"Cô muốn nói sao thì nói." Phó Sảng mặc kệ.

Nghiêm Diệc Vân không thể chịu đựng được vẻ vênh váo tự mãn này của Phó Sảng. Cô càng mặc kệ, trong mắt cô ta càng thấy đáng ghét.

"Cô đừng vui mừng quá sớm, phong thủy luân chuyển. Tôi có thể bị cô đẩy đi, thì sẽ có người đẩy cô đi." Nghiêm Diệc Vân cười như không cười hù dọa cô.

Phó Sảng cười lạnh một tiếng: "Là chính cô không biết trân trọng."

Nghiêm Diệc Vân ngực phập phồng th* d*c. Cô ta chưa từng có một khắc nào tức giận như bây giờ. Cô ta hối hận vì đã thử lòng Trần Duy Lặc như vậy, cũng hối hận vì đã nóng đầu gọi Cố Bân đến diễn kịch. Cô ta cảm thấy mình tự làm tự chịu, nhưng cô ta không thể chịu đựng được Phó Sảng nói cô ta không biết trân trọng.

"Tôi và Trần Duy Lặc ở bên nhau là vì tôi trân trọng anh ấy hơn. Cô biết tại sao không?" Nghiêm Diệc Vân bỗng nhiên cười, nụ cười mang theo ý vị đắc ý.

Phó Sảng không rõ nội tình, không đáp lại cô ta.

"Bởi vì trong lòng anh ấy luôn luôn có một người. Tôi có thể đến được với anh ấy là nhờ tôi khổ công theo đuổi. Tôi vì giúp anh ấy quên người đó mà đã làm rất nhiều chuyện, nhưng tôi phát hiện đàn ông đều có thói hư tật xấu, trong lòng sẽ luôn giữ một vị trí cho người mình không muốn quên." Nghiêm Diệc Vân cười càng thêm đắc ý.

Sắc mặt bình tĩnh của Phó Sảng đã có chút thay đổi. Nghiêm Diệc Vân biết rõ cô ở bên cạnh Trần Duy Lặc mười mấy năm, sẽ không thể không biết về bạn gái cấp ba kia của anh.

Tay Phó Sảng giữ chặt dây đeo máy ảnh siết chặt lại. Trong lời nói của Nghiêm Diệc Vân, lòng cô đã treo một cái bẫy. Cô biết Nghiêm Diệc Vân cố ý nói cho cô nghe, để cô rơi vào bẫy mà giãy giụa, nhưng cô luôn luôn không kiểm soát được việc nhớ đến khuôn mặt Lâm Dao.

Phó Sảng khẽ nuốt khan, mang máy ảnh lướt qua Nghiêm Diệc Vân, không thèm phản ứng hành vi nhàm chán đó của cô ta nữa.

Nghiêm Diệc Vân xoay người nhìn lại. Phó Sảng ngoài mặt không chút để ý, nhưng cô há hốc mồm không nói nên lời. Trong lòng cô chắc chắn đã bất ổn rồi. Dù sao thì cũng hợp ý cô ta.

Phó Sảng và Trần Duy Lặc ăn cơm xong, hai người đi đến sân bóng rổ. Lục Dư và mấy người bạn rảnh rỗi khác đều đang chơi bóng. Trần Duy Lặc gia nhập, Phó Sảng liền ôm máy ảnh ngồi đó xem họ chơi bóng.

Nước uống trong tay cô. Trần Duy Lặc chơi mệt mỏi hạ sân, chạy thẳng đến chỗ cô lấy nước uống.

Lục Dư đi theo trêu chọc: "Phó Sảng, em ngày nào cũng bầu bạn Trần Duy Lặc chơi bóng, không chán sao?"

Trần Duy Lặc nhấc chân định đá anh ta. Lục Dư vội vàng né, nhặt chai nước của mình uống ừng ực.

Phó Sảng cười cười, kéo ống quần Trần Duy Lặc: "Anh ngại chán sao?"

Trần Duy Lặc đứng ngây người, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô cười: "Chán gì? Anh ước gì mỗi ngày đều ngủ cùng em."

Lục Dư vuốt cơ thể nổi da gà chạy nhanh kêu: "Trời ơi, đồ vô liêm sỉ, tớ đi đây."

Nói rồi, anh ta lắc mông chạy về trung tâm sân bóng, cùng mọi người chọc ghẹo Trần Duy Lặc.

Phó Sảng liếc nhìn trung tâm sân, nhanh chóng tiến lại hôn Trần Duy Lặc một cái. Trần Duy Lặc bất ngờ, cười sờ môi. Son môi lấp lánh đều dính lên miệng anh. Anh nhìn Phó Sảng, mặt cô đỏ bừng.

"Hôn thì cứ mạnh dạn hôn, trốn họ làm gì?" Trần Duy Lặc vừa nói vừa vuốt mặt cô.

"Sợ họ ghen tị với anh chứ, anh xem mấy người kia trên sân đều chưa có bạn gái. Lát nữa anhquay lại chơi bóng, họ hợp nhau đến bắt nạt anh thì không hay," Phó Sảng dùng ngón tay chọc cằm Trần Duy Lặc, nhếch môi cười.

Trần Duy Lặc suy tư, cười trộm: "Không ngờ mị lực của em lớn đến vậy nha."

Phó Sảng xoay anh một cái. Thấy anh kêu đau, cô hỏi: "Em có xinh đẹp không?"

Trần Duy Lặc xoa cánh tay, hai mắt chậm rãi lướt qua từng chi tiết trên mặt cô, l**m môi khô khốc gật đầu: "Xinh đẹp."

Phó Sảng dừng sự mừng thầm, hỏi tiếp: "Đẹp đến mức nào?"

Trần Duy Lặc không cần suy nghĩ, khẳng định: "Kiểu gương nhìn vào cũng sẽ vỡ."

Phó Sảng mở to mắt sáng, thầm nghĩ Trần Duy Lặc đúng là không phải dạng vừa, dỗ con gái rất khéo. Chắc chắn là kinh nghiệm chiến trường luyện ra.

Cô liền làm khó dễ anh: "Vậy em và Phạm Băng Băng, ai xinh đẹp hơn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!