Chương 30: (Vô Đề)

Phó Sảng mím môi cười: "Nói ra không linh nghiệm."

Trần Duy Lặc rõ ràng hiểu Phó Sảng. Anh cười nói: "Chắc chắn không chỉ có một điều ước."

Phó Sảng dùng ngón tay quẹt bơ l**m vào miệng cười, một bộ dạng anh đoán đúng rồi nhưng em chính là không nói.

Cô lại chấm một miếng bơ định cho vào miệng, bỗng nhiên cổ tay bị Trần Duy Lặc nắm lấy, từ từ nâng lên đưa vào miệng anh.

Trần Duy Lặc nhấm nháp bơ ngọt, ánh mắt dõi theo khuôn mặt ngập tràn ý cười của Phó Sảng. Cơ thể anh càng lúc càng ép sát, đẩy cô dựa vào mép bàn.

Phó Sảng thò tay chỉ vào sâu bên trong cổ họng anh. Ý vị không cần nói cũng biết, hai người ngầm hiểu nhìn nhau cười.

Trần Duy Lặc kéo tay cô ra, bóp cằm cô nhìn.

Phó Sảng l**m môi, ánh mắt trượt từ mắt anh xuống đến chỗ đó, tay dò lên.

Cơ thể Trần Duy Lặc nóng lên ngay lập tức. Anh bỗng nhiên buông cằm cô, tay áp lên sau gáy cô, nâng mặt cô hôn. Phó Sảng há miệng m*t lấy lưỡi anh. Hai tay cô đã luồn vào trong.

Trần Duy Lặc bị cô k*ch th*ch đến không nói nên lời, chỉ có thể áp sát trán cô th* d*c. Cơ thể anh mềm nhũn dưới hành động của cô, bóp gáy cô hôn sâu.

Phó Sảng cắn vành tai anh hỏi: "Anh có thích không?"

Anh nghiêng mắt xem cô, đồng tử đỏ rực: "Thích, nhưng còn có thể học thêm."

Phó Sảng gật đầu: "Vậy em về xem thêm phim."

Trần Duy Lặc bỗng nhiên cười, gạt tóc cô nhíu mày: "Em nói gì?"

"Yamete," Phó Sảng bỗng nhiên học theo tiếng kêu của nữ chính trong phim.

Trần Duy Lặc nghe lọt vào tai, l**m môi cười nhạo cô: "Mèo ba chân, học chẳng giống chút nào."

Phó Sảng nghe Lưu Mẫn nói đàn ông đều thích xem phim Nhật Bản. Người yêu của cô ấy tài giỏi đều học được từ đó. Vì vậy Phó Sảng đã tìm địa chỉ web rất lâu mới học được những điều này. Nhưng xem càng nhiều, cô càng biết thế giới vô vàn chuyện lạ, cô chỉ học được một chút xíu.

"Vậy anh xem phim Âu Mỹ?"

"Đến lượt em dò hỏi anh à? Rốt cuộc em xem được bao nhiêu rồi?" Anh bế Phó Sảng hướng phòng tắm đi, đánh vào mông cô.

Phó Sảng ôm cổ anh, chu môi hôn anh: "Âu Mỹ hình như cũng thích đánh mông."

"Em có yêu cầu, anh nhất định đáp ứng." Trần Duy Lặc quăng cô xuống đất, đè cô vào tường tắm rửa.

Vòi hoa sen tắm rửa cho hai cơ thể. Phó Sảng lưng áp vào tường gạch men lạnh lẽo run rẩy, môi lên vành tai anh, khẽ hôn: "Trần Duy Lặc, em thích anh."

Trần Duy Lặc ôm lấy cơ thể cô, môi m*t lấy cổ cô ướt át hỏi: "Thích nhiều đến mức nào?"

"Có thể là gấp mười lần, một trăm lần so với anh thích em." Phó Sảng khẳng định.

Trần Duy Lặc bỗng nhiên kéo mái tóc ướt át của cô đến sát tầm mắt, cúi đầu ngậm lấy môi cô không chịu buông.

Phó Sảng ôm mặt anh, khẽ ngửi hơi thở anh: "Anh là của em."

Chưa từng có ai nói với Trần Duy Lặc rằng anh là của ai, anh thuộc về ai. Chỉ có người thực sự thích, thực sự yêu một người, mới có thể tình sâu ý đậm mà nói với anh: Anh thuộc về em.

Trần Duy Lặc cảm nhận được tình yêu của Phó Sảng. Anh bỗng nhiên ôm chặt lấy cô, rất lâu không nhúc nhích một chút nào, chỉ ôm cô vào lòng, dùng một trái tim nóng bỏng để cảm nhận.....

Trần Duy Lặc lau sạch chất lỏng chảy ra từ cô. Anh bỗng nhiên kéo cô đến xem chiếc khăn trải giường bị thấm ướt, thấy cô xoay đầu đi.

"Em phun ra à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!