Chương 29: (Vô Đề)

"Anh ấy năm mấy rồi?"

"Năm tư, bạn học cùng lớp với chị."

"Vậy có thể cho chúng em thông tin liên lạc của anh ấy không?" Sinh viên năm nhất ai nấy đều là nghé con mới lớn không sợ cọp.

Phó Sảng liếc mắt nhìn sang trong lúc uống nước, thầm nghĩ: Từng đứa trẻ ranh đang lăm le nghĩ cách.

Hoàng Nhiên vội vàng xua tay: "Chị cho các em cũng không được, cậu ấy không thèm đáp lời người lạ đâu."

Có người thở ngắn than dài hỏi: "Thế anh ấy có bạn gái không?"

Sinh viên năm nhất lập tức có người nói chen vào: "Anh ấy đẹp trai thế sao có thể không có bạn gái?"

Hoàng Nhiên chớp mắt nhìn họ rồi lắc đầu: "Cậu ấy hình như không có bạn gái."

Phó Sảng cúi đầu cắn miệng chai nước suy nghĩ. Khai giảng đã hơn một tuần, nhưng cô và Trần Duy Lặc vẫn chưa tay trong tay trong sân trường. Bản thân cô cũng không tiết lộ chuyện này. Về phần Trần Duy Lặc thì cô không rõ, nhưng qua lời Hoàng Nhiên cũng có thể thấy, anh hẳn là chưa nói với bất kỳ ai.

Phó Sảng không khỏi thầm nghĩ: Đúng là yêu đương lén lút thành nghiện rồi?

Đúng lúc này, một làn gió mát từ phía trước thổi tới. Phó Sảng ngây người ngẩng đầu nhìn lại. Mắt cô còn chưa kịp nhìn rõ, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, được một cánh tay săn chắc, mạnh mẽ ôm lấy dưới mông nhấc lên khỏi bậc thang.

Phó Sảng kinh ngạc đến ngây người, hai tay vòng lên vai anh chống đỡ. Cô thấy anh công khai ôm cô đi về phía lối ra sân bóng rổ. Phía sau họ lập tức yên tĩnh hẳn. Đám đông dường như vô hình, mở to mắt nhìn Trần Duy Lặc ôm Phó Sảng.

Trần Duy Lặc đầy mồ hôi, nhìn thẳng vào khuôn mặt bối rối của Phó Sảng. Anh cười: "Em đang có biểu cảm gì vậy?"

Phó Sảng nuốt khan, kìm nén kích động: "Anh làm em sợ chết khiếp."

Trần Duy Lặc không chỉ dọa Phó Sảng, mà cả đám người phía sau cũng ngây người. Họ nhìn nhau, ánh mắt kinh ngạc tột độ.

Sinh viên năm nhất bối rối, lắc tay hỏi Hoàng Nhiên: "Anh ấy không phải không có bạn gái sao?"

Hoàng Nhiên chớp chớp mắt, còn bối rối hơn cả họ: "Nói có thì là có, chị cũng vừa biết."

Trần Duy Lặc vừa đặt Phó Sảng xuống đất, cô vừa mới đưa nửa chai nước trong lòng cho anh, anh đã giật lấy uống nhanh. Chỉ vài giây là cạn đáy.

Chờ đến khi phía sau vang lên tiếng ồn ào, Trần Duy Lặc đã khoác vai Phó Sảng đi ra khỏi sân bóng rổ.

Phó Sảng nhận lấy chai rỗng từ tay anh, ném chuẩn xác về phía thùng rác cách đó hai mét. Quỹ đạo hoàn hảo rơi loảng xoảng vào bên trong.

Trần Duy Lặc hồi tưởng lại những lần trước cô ném vào thùng rác, và cả cú ném rổ hôm thi đấu. Anh không khỏi nghi ngờ hỏi cô: "Em có lén chơi bóng rổ không?"

Phó Sảng hồi cấp Ba, mỗi tiết thể dục đều cùng nữ sinh trong lớp chơi bóng rổ. Nếu không ai chơi cùng, cô sẽ tự mình đứng dưới rổ, hồi tưởng lại tư thế ném rổ của Trần Duy Lặc, học theo từng lần một, luyện ném rổ từng lần một.

Cô gật đầu thừa nhận dưới ánh mắt nhìn thẳng của anh: "Có, nhưng không phải lén."

"Vậy ngày mai tối bầu bạn cùng anh chơi bóng rổ nhé. Anh muốn xem trình độ của em," Trần Duy Lặc nhẹ nhàng véo khuôn mặt cô.

Phó Sảng mày vui mắt cười. Khung cảnh tốt đẹp nhất mà cô từng ảo tưởng chính là được cùng Trần Duy Lặc đổ mồ hôi trên sân bóng rổ. Trước đây cô không có tư cách đó, chỉ có thể thông qua cách cổ vũ của Đội cổ vũ để cùng anh đổ mồ hôi. Nhưng hôm nay, cô có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh anh, cùng anh hành tẩu trên con đường tươi sáng cô đã chờ mong bấy lâu.

Giải đấu bóng rổ sinh viên toàn quốc bắt đầu từ tháng mười năm nay ở các tỉnh thành trực thuộc trung ương khai triển cuộc đua. Đội bóng rổ Nam Thể cũng tham gia giải đấu năm nay.

Phó Sảng biết tin này vào buổi tối cùng Trần Duy Lặc chơi bóng rổ. Trần Duy Lặc bước vào giai đoạn chuẩn bị vòng loại. Phần lớn thời gian đều phải huấn luyện. Phó Sảng trong lòng biết trận đấu lần này có ý nghĩa phi thường đối với anh. Giải đấu toàn quốc kéo dài một năm, không chỉ là tranh giành thứ hạng vô địch, mà còn là cơ hội để anh tranh thủ ký hợp đồng với đội bóng rổ chuyên nghiệp.

Mỗi năm giải đấu toàn quốc, các câu Lặc bộ bóng rổ đều nhìn chằm chằm vào trận chung kết, hy vọng có thể tuyển chọn những cầu thủ trẻ xuất sắc vào đội bóng của mình.

Đây là ước mơ của Trần Duy Lặc. Chơi bóng rổ là việc duy nhất anh đã kiên trì nhiều năm như vậy, là sở thích, càng là nhiệt huyết cả đời.

Vòng loại cấp tỉnh ở Nam Thành quyết định diễn ra cuối tháng Mười Hai năm nay tại sân vận động bóng rổ Nam Thể. Trước đó, chỉ còn chưa đầy ba tháng để huấn luyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!