Chương 28: (Vô Đề)

Trần Duy Lặc nhặt lon Coca lên vứt đi, quay đầu nhìn cô chu môi cười: "Cởi ra đi, dù sao lát nữa cũng không cần mặc."

Phó Sảng liếc anh một cái: "Em còn phải về nhà đấy, em phải giặt áo này."

Trần Duy Lặc đi vào phòng thay quần áo đưa cho cô một chiếc áo phông màu trắng. Phó Sảng cầm trên tay đang định thay, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Trần Duy Lặc đang chăm chú lau tóc, chần chừ.

"Anh đi vào phòng đi."

Trần Duy Lặc cười, rõ ràng là cô tự dâng đến cửa, giờ lại thẹn thùng. Anh xoa mặt hôn cô một cái, xoay người đi vào trong phòng trước.

Phó Sảng thật ra là muốn xem áo lót có bị dính bẩn không. Cô cởi ra xem xét áo lót một lượt, xác định không dính một chút nào rồi mới mặc áo phông của Trần Duy Lặc.

Vốn dĩ cô đã nghĩ kỹ, phải quyến rũ, một tay nắm lấy chỗ đó của Trần Duy Lặc. Giờ thì hay rồi, toàn thân trên dưới đều bị bao kín mít, lại còn phải giặt một chiếc áo. Thật chẳng bằng không xuống giường.

Áo quần được treo ở ban công tầng hai, cùng quần áo Trần Duy Lặc treo chung một chỗ. Dưới ánh nắng nhỏ nước, một lớn một nhỏ, vô cùng hài hòa.

Cô lau tay xoay người. Cánh cửa đó đóng lại, bước vào trong, cô sẽ biến thành một Phó Sảng khác. Cô lấy hết can đảm sải chân, hít sâu một hơi trước cửa, hoàn toàn giao phó bản thân.

Trần Duy Lặc ngồi trên thảm xem trận bóng rổ. Phó Sảng bước vào, cánh tay cô bỗng lạnh, điều hòa dường như lạnh hơn trước rất nhiều. Cô từ từ lại gần, ngồi xuống chỗ cạnh anh, khuỵu gối cùng anh xem trận bóng.

Trần Duy Lặc xem nhập tâm. Phó Sảng đến, anh vươn tay ôm cô vào lòng, ôm tĩnh lặng. Phó Sảng áp sát vào ngực anh không mặc áo, trái tim cô như một con quay không ngừng xoay tròn, luôn luôn không thể yên vị.

Trận bóng nồng nhiệt. Phó Sảng bầu bạn cùng anh xem nửa tiếng. Vừa vào phần quảng cáo, Trần Duy Lặc bỗng nhiên nâng cô quỳ lên hông anh. Trái tim Phó Sảng vừa mới ngừng lại, lại bắt đầu sống động đập thình thịch. Cô nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm như biển sâu của Trần Duy Lặc mà căng thẳng.

Tay Trần Duy Lặc ngang nhiên luồn vào vạt áo trống rỗng, mắt anh không chớp nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phó Sảng.

Phó Sảng mím môi hít thở, cảm nhận độ ấm lòng bàn tay Trần Duy Lặc.

"Sờ vào cũng lớn."

Phó Sảng mặt đỏ lên, nghe anh hỏi: "C?"

Cô đột nhiên buông môi, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy anh nhắc cô quỳ ngay ngắn, cái đầu mềm mạicủa anh bỗng nhiên chui vào bên trong áo cô.

Phó Sảng khẽ kêu một tiếng. Vòng eo cô đã bị anh siết chặt. Ánh mắt Trần Duy Lặc toàn là da thịt trắng bóng khóa chặt trong chiếc áo lót ren xanh nhạt. kh* ng*c sâu kèm theo một mùi hương mê hoặc. Anh áp sát vào.

Trần Duy Lặc giơ tay cởi chiếc áo thun trên người cô. Nội y đang treo trên cánh tay cũng bị ném xuống đất. Anh ôm chặt ngực cô, ôm eo quăng lên giường. Họ đáng lẽ phải dính lấy nhau trên giường từ sớm.

Phó Sảng ôm ngực, mũi chân móc lấy vòng cổ anh kéo về. Mặt cô tuy hồng, nhưng đã không còn sợ hãi những chuyện sắp xảy ra.

Trần Duy Lặc cười. Anh một tay giữ chặt cổ chân cô đang quậy phá: "Nóng lòng à?"

Phó Sảng nhẹ nhàng đá anh một cái vào vai: "Biết thế em đưa cơm xong là đi luôn rồi, không thèm ở lại xem bóng rổ với anh."

Trần Duy Lặc lập tức kéo cổ chân cô xuống, tách đôi chân thon dài của cô đặt ở hai bên hông: "Quần áo của em chưa khô, làm sao mà về?"

Phó Sảng dang rộng chân như vậy, trong lòng ngượng ngùng. Cô lập tức cúi đầu, hơi thở ngay lập tức không còn bình tĩnh.

Trần Duy Lặc móc lấy viền ren quần trong kéo ra. Tiếng nhẹ nhàng của lò xo dán vào da thịt, vang lên vô cùng ái muội trong căn phòng yên tĩnh.

"Không phải là vì ngủ với anh mà mua đấy chứ?" Anh nhướng một bên mày, nói chuyện càng lúc càng trực tiếp.

Phó Sảng ngước mắt xem anh, cắn cắn môi, rồi từ từ gật đầu thừa nhận.

"Em mặc đẹp, cởi cũng đẹp." Trần Duy Lặc cúi người áp môi hôn cô. Lún phún râu sát vào cằm mềm mại của cô, không lâu sau liền đỏ lên.

Phó Sảng ôm cổ anh. Chiếc mặt kỷ niệm chương ném ra sau lưng cô đột nhiên trượt xuống, lạnh buốt áp vào ngực Phó Sảng, khiến cô giật mình.

"Lạnh quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!