Chương 27: (Vô Đề)

"Anh chạy đến nhà em cưỡng hôn em, không phải anh tiêu đời thì ai tiêu đời?" Phó Sảng chớp chớp mắt, lời nói hợp logic.

Phó Sảng lúc này tự tin mười phần, đối mặt Trần Duy Lặc hoàn toàn không sợ hãi. Trong lòng cô cũng đã hiểu rõ sự bùng nổ của tất cả cảm xúc kỳ quái mà Trần Duy Lặc dành cho cô.

Trần Duy Lặc cười mỉm, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy ở cửa nhà cô, kéo cô lại hỏi: "Tên Mao Hạo là sao?"

Phó Sảng nhíu mày: "Không có chuyện gì cả."

"Cậu ta nói với em lần sau gặp." Trần Duy Lặc cắn từng chữ rõ ràng.

Phó Sảng gật đầu suy tư, thầm nghĩ Trần Duy Lặc chắc chắn là ghen tị. Cô nhìn khuôn mặt ăn giấm của anh, cười vài tiếng không nói gì, bị Trần Duy Lặc bóp má phúng phính trút giận.

Phó Sảng gạt tay anh ra, trong lòng vui sướng: "Cậu ta nói lần sau tụ hội bạn học gặp."

"Phó Hào nói cậu ta đang theo đuổi em."

Phó Sảng thần sắc tự nhiên: "Theo đuổi em thì sao?"

Trần Duy Lặc liếc cô một cái, bảo cô tự mình cảm nhận. Phó Sảng giả vờ không hiểu, ngây ngô nhìn anh.

"Chuyện này còn phải anh dạy em à? Từ chối cậu ta đi, nói với cậu ta là em có bạn trai rồi."

Ngực Phó Sảng đập thình thịch, mãn nguyện cười ghé sát anh: "Em sớm đã từ chối cậu ấy rồi. Em chỉ thích mỗi anh thôi."

Chóp mũi Trần Duy Lặc toàn là hơi thở cô phả ra. tóc cô mềm mại cọ vào cánh tay và chân anh, khiến lòng anh xao xuyến, ngứa loạn. Anh cúi đầu nhìn lại, Phó Sảng mặc chiếc váy ngắn kẻ caro. Da thịt trắng như tuyết mềm mại ở đùi trong được ánh đèn chiếu vào. Anh nhìn vài lần liền cảm thấy khô khát. Tay nóng bỏng của anh vuốt lên. Anh ngước mắt nhìn chiếc áo dệt kim cổ chữ V tay ngắn cô đang mặc, đường cong mềm mại khiến tim anh đập mạnh.

Phó Sảng cảm thấy không ổn, cúi đầu nhìn tay anh càng luồn càng sâu, vội vàng kéo lại. Ngước mắt nhìn vào đồng tử đầy thâm ý của anh, mặt cô nháy mắt ửng hồng.

Trần Duy Lặc nhìn khuôn mặt đột nhiên ngượng ngùng của cô, rút tay ra nựng mặt cô xoa hỏi: "Hôm nay trang điểm đẹp đến thế à?"

"Tụ hội bạn học, lâu rồi không gặp, chắc chắn phải xinh đẹp một chút chứ."

Trần Duy Lặc xoa khóe miệng cô, nuốt khan cổ họng: "Lúc em gặp người khác đều trang điểm đẹp đến thế, sau này có thể vì anh mà trang điểm đẹp đến thế không?"

Phó Sảng nghe vào tai, mềm lòng hẳn. Cô đưa ba đầu ngón tay lên thề với anh: "Mỗi ngày mặc đồ xinh xắn đi gặp anh."

Tim Trần Duy Lặc đập thình thịch. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, ôm lấy cô: "Ôm một lát."

Phó Sảng tựa vào ngực Trần Duy Lặc, lắng nghe tiếng tim đập vang vọng bên trong, mặc sức đếm tần suất. Thân nhiệt nam giới luôn cao hơn nữ giới rất nhiều. Trong vòng tay mạnh mẽ nóng cháy của Trần Duy Lặc, Phó Sảng nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này thuộc về cô. Tâm nguyện nhiều năm của cô đã thành hiện thực. Trần Duy Lặc không chỉ thích cô, mà còn thuộc về cô. Tất cả những điều này không phải là mơ.

Trần Duy Lặc vội vàng rời khỏi nhà Phó Sảng nhân lúc Phó Hào đang tắm. Đêm đó, lòng Phó Sảng ngọt như chìm trong hũ mật ong, trằn trọc khổ sở không ngủ được. Vừa nhắm mắt lại, cả người cô như bị khóa chặt trong vòng tay Trần Duy Lặc. Hít thở mạnh mẽ toàn là mùi hương trên người anh, cuốn cô kích động trong chăn đến tận hừng đông.

Phó Hào chuẩn bị đi sang nhà Trần Duy Lặc lấy tay cầm game thì Trần Duy Lặc lại tự mình mang đồ đến nhà anh ấy.

Tiền Nhã Lan cùng các chị em trong khu phố dạo này đang học nhảy để giảm cân, mỗi ngày đều đi tập, nên lúc này trong nhà chỉ có ba người họ. Phó Sảng nghe thấy giọng Trần Duy Lặc từ trong phòng ngủ, vội vàng rời giường thay áo ngủ. Cô mở cửa phòng ngủ, trên ghế sofa phòng khách đang có hai người dán mắt vào màn hình chơi game.

Trần Duy Lặc nghe thấy động tĩnh, ánh mắt lập tức liếc qua, nụ cười vô thức lướt qua mặt anh cố kìm nén. Phó Hào cũng nghe thấy tiếng động, nhưng hoàn toàn không thu hút được sự chú ý của anh ấy. Chờ đến khi Phó Sảng ngồi xuống cạnh anh ấy, anh ấy vẫn không quay đầu nhìn một cái.

Chơi xong một ván, Phó Hào vặn vặn cổ giật mình: "Em mặc đồ như thế giữa ban ngày ban mặtlàm gì hã?"

Phó Sảng nhìn lại mình. Cô chẳng qua là mặc chiếc váy không tay, đến mức ngạc nhiên như vậy sao?

Phó Sảng thần sắc bình tĩnh: "Em mới mua, em muốn mặc thử."

Phó Hào nhíu mày lắc đầu: "Đồ thích khoe khoang."

Trần Duy Lặc chăm chú vào nhân vật game trên màn hình. Tai anh toàn là tiếng Phó Sảng và Phó Hào cãi nhau. Anh nghe mười mấy năm rồi, chỉ có lúc này trong lòng mới hiện ra một vị ngọt.

Phó Sảng mặc kệ Phó Hào nhìn cô thế nào, dù sao cô cũng không mặc cho anh ấy xem. Cô cứ ngồi trên thảm xem họ chơi game, yên tĩnh mà bầu bạn. Một bên, cô trốn ánh mắt Phó Hào, lén lút ngắm Trần Duy Lặc. Ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng vui như mở hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!