Chương 21: (Vô Đề)

Trần Duy Lặc vẫn luôn nhìn cô. Cô hát thật nghiêm túc, cười thật ngọt ngào. Vẻ mặt cô nhìn về nơi xa xôi tuy rằng thật buồn cười, nhưng khoảnh khắc đó, trong lòng Trần Duy Lặc, cô chỉ có sự tốt đẹp đáng để nhắc đến.

Phó Sảng đi theo đại đội cúi chào, xoay người bước xuống cầu thang. Khi vào hậu trường, cô vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi WC c** q**n áo thay trang phục, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt Trần Duy Lặc.

Buổi tiệc vẫn đang diễn ra. Khi đến tiết mục cuối cùng, Phó Sảng nhìn về phía trước khán đài một cái, hàng ghế sau đã lặng lẽ vơi đi một số người. Cô cảm nhận được có người kéo mình từ phía sau. Quay đầu lại, cô thấy đó lại là Chu Giai Giai, đang liên tục ra hiệu cho cô.

Phó Sảng nhìn về phía Trần Duy Lặc một cái, căng da đầu chạy đến kéo anh. Trần Duy Lặc đang nói chuyện với một người năm tư, cười nhạt quay đầu thấy Phó Sảng. Cô đã cởi chiếc váy trắng liền thân, lúc này đang mặc quần short và áo croptop. Vòng eo thon gọn không có một chút mỡ thừa.

Phó Sảng nuốt nước bọt: "Trần Duy Lặc, lát nữa kết thúc đi ăn khuya đi."

Trần Duy Lặc khẽ hít thở bằng chóp mũi. Số lần Phó Sảng chủ động hẹn anh vốn đã rất ít ỏi. Hễ có thì nhất định có Chu Giai Giai ở đó. Anh vừa ngẩng mắt nhìn sang, Chu Giai Giai liền né đi.

Trần Duy Lặc thu lại ánh mắt, nhìn đôi mắt lấp lánh của Phó Sảng, cắn cắn khóe miệng hỏi cô: "Là em hẹn anh à?"

Phó Sảng rụt cổ gật đầu: "Anh chờ em ở đây lát, em bận xong việc sẽ đến tìm anh."

Lòng Trần Duy Lặc bỗng nhiên dâng lên một tia sung sướng, cười nói: "Vậy anh chờ em."

Phó Sảng ngây ngốc gật đầu. Nghe thấy tiếng Hoàng Nhiên gọi tập hợp, cô lập tức chạy đi.

Trần Duy Lặc dựa vào ánh đèn nhìn lại. Bộ quần áo bó sát đó mặc trên người Phó Sảng, cơ thể thướt tha càng thêm quyến rũ. Chỉ cần nhìn lướt qua là anh không muốn rời mắt khỏi người cô. Hơi thở anh nặng nề, nhìn chằm chằm eo, mông, chân thon và khuôn mặt cô xem hết một lượt.

Đêm đó trong phòng tắm, tuy Phó Sảng đã cởi hết quần áo, nhưng Trần Duy Lặc chỉ thấy được hình dáng đại khái. Thân ở hoàn cảnh đó, đối mặt với Phó Sảng khó chịu và tuyệt vọng như vậy, trong lòng anh chỉ có sự đau lòng, căn bản không có tâm tư suy nghĩ những chuyện vớ vẩn khác.

Nhưng lúc này, Trần Duy Lặc nhìn chằm chằm thân hình cô vặn vẹo linh hoạt, hồi ức đều là buổi chiều nghỉ hè năm ngoái. Cô vẻ mặt kinh ngạc quay đầu lại, tóc dài ướt sũng nhỏ nước, thấm vào chiếc q**n l*t màu hồng nhạt, màu hồng nhạt một chút biến thâm, hệt như vết đỏ để lại trên da khi dùng tay véo. Trong mắt cô tuy là kinh ngạc, nhưng Trần Duy Lặc dường như xuyên qua đôi mắt đó, thấy được sự cổ vũ trong lòng cô.

Cho nên, sau này cô mới có thể làm như vậy, học theo dáng vẻ trưởng thành châm thuốc cho anh, áp sát ngực anh ngóng nhìn anh, rồi lại giả vờ bình tĩnh mà hôn anh.

Thật ra, Phó Sảng sớm đã thích anh.

Phó Sảng diễn xong, buổi tiệc đã kết thúc. Ước chừng mười phút sau, người trong hội trường đã tản đi hết, chỉ còn lại một số nhân viên công tác đang thu dọn.

Lục Dư gọi Trần Duy Lặc đi ăn khuya. Trần Duy Lặc lắc đầu, nói mình có việc, bảo anh âý cút đi, đừng quấy rầy anh.

Lục Dư chậc một tiếng cười quái dị: "Cậu bao lâu không có tình huống này rồi? Thật đúng là gió xuân khơi dậy lòng thiếu niên à?"

Trước khi Trần Duy Lặc đá cho Lục Dư một cước, Lục Dư vội vàng ôm lấy mấy người anh em khác chạy mất.

Trần Duy Lặc đợi lâu mà Phó Sảng không đến. Anh dựa vào tường buồn chán, muốn châm điếu thuốc giết thời gian. Nhưng khi cầm thuốc trên tay, anh nghĩ đến việc hút thuốc sẽ có mùi khói, lát nữa nói chuyện với cô sẽ không dễ ngửi, liền quay ngược lại nhét vào hộp. Anh dựa vào đó điểm mũi chân qua lại, không hề cảm thấy phiền khi chờ đợi, ngược lại có chút mong chờ khoảnh khắc cô bỗng nhiên gọi tên anh và xuất hiện.

Phó Sảng nhìn máu trên đầu gối Chu Giai Giai hoảng sợ. Cô lập tức quay đầu chạy đến hội trường tìm Trần Duy Lặc. Cô gào thét trong lòng, cô thật sự sẽ chỉ giúp Chu Giai Giai lần cuối cùng này thôi. Từ nay về sau, cô không bao giờ làm loại chuyện này nữa.

"Trần Duy Lặc!"

Trần Duy Lặc lập tức ngồi dậy quay đầu lại. Anh cười nhìn Phó Sảng. Trái tim anh vẫn tràn ngập giai điệu bài hát kia. Nhưng trên mặt Phó Sảng không còn vui vẻ đáng nói. Cô cau mày, trán đầy mồ hôi. Cánh tay cô duỗi thẳng chỉ vào một chỗ.

"Chu Giai Giai vừa rồi cùng em dọn đồ lên. Chúng em xuống lầu thì cô ấy bị ngã vỡ đầu gối. Anh giúp em đưa cô ấy đến bệnh viện đi."

Khóe miệng Trần Duy Lặc đang cong dần siết chặt, căng thành một đường thẳng. Đôi mắt anh nhìn Phó Sảng cũng không còn như một vũng nước xuân ấm áp, mà là ẩn ẩn mang theo một ngọn lửa.

Phó Sảng nhìn lại. Nắm tay anh siết chặt, ngực anh phập phồng. Ngọn sáng trước ngực kia cứ chọc vào mắt cô.

"Thật sự."

Trần Duy Lặc còn giữ một tia hy vọng. Sau câu thật sự này, anh chỉ còn lại thất vọng.

Trần Duy Lặc làm theo ý cô, trầm mặt lướt qua cô, dẫn đầu Phó Sảng đi về phía cầu thang sau tòa nhà. Chu Giai Giai đang ngồi dưới đất, đầu gối chảy máu trông kinh người. Chu Giai Giai ngồi đó khóc, thấy Trần Duy Lặc đến liền gọi thẳng tên anh.

Phó Sảng đứng phía sau thẫn thờ, nhìn Trần Duy Lặc không chút do dự bế Chu Giai Giai đang ngồi dưới đất lên. Anh không hề quay đầu nhìn cô một cái, cứ thế sải bước đi xuống lầu. Phó Sảng đi vài bước nhìn xuống cầu thang. Chu Giai Giai dựa vào lòng anh ôm cổ, tâm nguyện được đền bù. Thiếu niên mà cô yêu thích rốt cuộc ôm cô và dần dần biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!