Trần Duy Lặc theo bản năng nuốt khan một ngụm nước bọt, khói thuốc sặc vào cổ họng, khiến anh chống tay lên đó ho khan. Anh nhìn lại phía nhà bếp, đôi chân thẳng tắp và vòng ba đầy đặn của Phó Sảng càng làm nổi bật sự thật là cô đã lớn.
Anh sờ sờ cằm, khó chịu dựa vào đó hút thuốc, mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại. Nhưng tận đáy lòng, anh bắt đầu hiểu rõ: con bé Phó Sảng này, thật sự đã trưởng thành rồi.
Tháng Tám khô nóng, Phó Sảng như ý nguyện nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Nam Thể. Hai chữ to bằng nửa quả trứng gà, dưới ánh mặt trời rực rỡ, đâm vào lòng người đầy phấn chấn.
Nam Thể là một trường đại học tổng hợp thuộc top 1 ở thành phố Nam Thành, chuyên ngành tốt nhất phải kể đến là Thể dục Thể thao. Tuy nhiên, Phó Sảng lại chọn đi chọn lại rồi điền vào ngành Thông tin học. Mẹ cô, Tiền Nhã Lan, nói cô đầu óc có vấn đề, học Thông tin thì không đi học ở trường chuyên về Thông tin, lại đi học ở một trường chuyên về thể thao.
Thế nhưng, câu trả lời của Phó Sảng lại khiến Tiền Nhã Lan phải ngạc nhiên: "Trường thể thao nhiều trai đẹp mà mẹ. Con đi đó vừa có thể học Thông tin, lại không lỡ việc kiếm người yêu, một công đôi việc luôn!"
Tiền Nhã Lan liếc cô một cái rồi cười: "Con đừng có mà làm bậy đấy nhé!"
"Trong nhà con là ngoan nhất rồi, người làm bậy tối qua còn không về nhà cơ," Phó Sảng nằm trên sô pha duỗi chân, miệng cắn một miếng táo khoe mẽ.
"Anh con lại lăn lóc ở đâu rồi?"
"Chắc không phải đi chơi thì là đi tìm Trần Duy Lặc rồi chứ."
Nhắc đến Trần Duy Lặc, Tiền Nhã Lan chợt nhớ ra: "Mẹ suýt quên, Lặc Lặc cũng học ở Nam Thể. Đến lúc đó bảo nó để mắt tới con nhiều hơn."
Phó Sảng đạp xe đạp càng lúc càng nhanh, vui vẻ cười: "Vâng ạ."
Cô ước gì mỗi ngày đều được ở bên cạnh Trần Duy Lặc.
Phó Hào về nhà thì say mèm, Tiền Nhã Lan ra ngoài chơi mạt chược đêm, trong nhà chỉ còn Phó Sảng và Lưu Mẫn đang gọi điện thoại tán gẫu về những khát khao ở đại học.
Chuông cửa không reo, ổ khóa xoay vài tiếng, Phó Sảng biết là Phó Hào đã về nên vẫn nằm trên sô pha ăn khoai tây chiên.
Trần Duy Lặc đỡ Phó Hào bước vào. Phó Hào say xỉn, miệng lắp bắp kể lể một cái tên con gái, khiến tai Trần Duy Lặc nghe đến chai sạn, nhưng anh đã sớm miễn dịch rồi.
Phó Sảng vội vàng thu nụ cười, ngồi thẳng dậy, rồi bò xuống sô pha, nhìn Trần Duy Lặc đang mặc đồ thoải mái, thanh thoát.
Trần Duy Lặc ra hiệu cho cô mở cửa. Phó Sảng bịt mũi, nhìn Phó Hào say xỉn như một vũng bùn.
"Phó Hào sao lại uống nhiều rượu thế?"
Trần Duy Lặc ném người lên giường, xoa vai mình th* d*c: "Tụ tập với bạn học cấp Ba, không cẩn thận uống quá chén."
Phó Sảng "ồ" một tiếng, dựa vào cánh cửa xem tin nhắn Lưu Mẫn gửi đến trên điện thoại.
[Cậu còn chưa nói cho tớ tại sao lại thi vào Nam Thể!]
Phó Sảng cười cười, úp úp mở mở điện thoại, ngẩng đầu thấy Trần Duy Lặc đang kéo cổ áo phông để cho thoáng mát, mồ hôi chảy thành dòng.
Phó Sảng đi ra ngoài rót cho anh một cốc nước, quay lại thì thấy anh đã cầm cốc nước trên tay cô, ngửa cổ uống cạn.
Phó Sảng nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lộn lên xuống, trong lòng cô như bị những cành cây leo trườn, càng ngày càng siết chặt.
Trần Duy Lặc đặt cốc nước lại lên bàn, vô tình liếc thấy giao diện tin nhắn WeChat của cô.
Phó Sảng phát hiện ra, lập tức che tay lên màn hình, hỏi anh: "Anh còn khát không?"
Trần Duy Lặc lau vết nước bên khóe miệng, hỏi cô: "Phó Hào nói em thi đậu vào Nam Thể à?"
Cô khẽ gật đầu, không vội vàng cũng không hoảng hốt.
"Học Thông tin?"
Cô lại gật đầu, phát ra từ tận đáy lòng: "Ngành Thông tin của Nam Thể rất tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!