Hoàng hôn kéo đến cùng một trận mưa to tầm tã, tưới xuống mặt đất khô cháy, nóng bỏng, hơi nước bốc lên thành một màn sương mù mờ mịt.
Phó Sảng đến trường cấp ba để điền nguyện vọng. Cô dán mắt vào màn hình máy tính, ở cột nguyện vọng, cô hạ quyết tâm kiên định, chỉ điền duy nhất một trường đại học.
Khoác ba lô cùng Lưu Mẫn bước ra khỏi trường cấp ba, cả hai vừa vặn gặp trận mưa lớn.
Lưu Mẫn lầm bầm: "Cứ tưởng rủ cậu đi ăn KFC chứ, thế này thì hay rồi, về cũng không có ô!"
Phó Sảng vốn tính lề mề, hôm nay ra cửa vội vàng nên cũng không mang ô. Giờ phút này, cô và Lưu Mẫn vai kề vai nép sát vào nhau, xiêu vẹo như chiếc sàng.
Vừa lúc có bạn học cùng lớp đi xuống, mở một chiếc ô lớn, Phó Sảng và Lưu Mẫn nhanh mắt lanh tay chui vào dưới ô của cô bạn.
"Cho bọn tớ đi nhờ ô nhé," Phó Sảng cười nói.
"Chuyện nhỏ. À, hai cậu báo danh trường nào thế?" Cô bạn cầm ô hỏi.
Lưu Mẫn thi rất tốt, lúc này cực kỳ hài lòng và chắc chắn: "Khoa Ngoại ngữ của Nam Đại!"
"Ngầu quá, chờ tin vui của cậu nhé. Còn Phó Sảng thì sao?"
Lưu Mẫn nhìn Phó Sảng cười, thấy cô lau nước mưa trên mặt: "Nam Thể."
"Hai cậu đúng là 'lôi đánh cũng không tách rời', cùng thi vào Nam Thành à?"
Phó Sảng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Lưu Mẫn đầy vẻ ghét bỏ: "Ai muốn dính với cậu chứ."
Lưu Mẫn "hắc" một tiếng, lập tức quay sang đánh cô: "Phó Sảng, tin hay không tớ b*p ch*t cậu!"
Trạm giao thông công cộng ở ngay phía trước, Phó Sảng vội vàng chạy vào trạm xe, vẫy tay với cô bạn và Lưu Mẫn: "Lưu Mẫn, khi nào nắng lên thì hẹn lại nhé!"
Lưu Mẫn "cắt" một tiếng: "Cậu là ai? Tớ không quen!"
Phó Sảng cười khẩy một tiếng, nghe thấy tiếng phanh xe buýt, cô nhanh chóng lấy thẻ học sinh ra quẹt và bước lên xe.
Đến trạm dừng, Phó Sảng ôm ba lô chạy thẳng vào con ngõ nhỏ. Cô cúi đầu như một mũi tên căng cung, đôi giày vải trên chân đã ướt sũng. Cô chui vào mái hiên trước cửa nhà mình, lục lọi tìm chìa khóa.
Phó Sảng run run cằm, càng tìm càng không thấy, đành gõ cửa gọi: "Phó Hào, mở cửa!"
Phó Hào đang nghỉ hè đại học, ngủ từ sáng đến tối, ngày đêm đảo lộn. Phó Sảng thường xuyên nói không khéo anh ấy sẽ đột tử mất.
Phó Hào lúc này đang chơi game. Nghe thấy tiếng gọi, anh ấy không vội vã mà phải đợi tiêu diệt xong một mục tiêu mới bực bội đi ra mở cửa, nhìn thấy cô em gái ướt như gà rơi vào nồi canh thì mắng: "Lại không mang chìa khóa? Phó Sảng anh cảnh cáo em, không có lần sau đâu đấy!"
Phó Sảng lau mặt, lẩm bẩm nhìn vào tấm lưng áo trắng của Phó Hào: "Cái đồ phá gia chi tử chỉ biết chơi game, còn không biết xấu hổ mà nói em."
Vào nhà, cô đóng cửa lại, tiện tay đá nhẹ vào một đôi giày thể thao mới tinh chưa từng thấy: "Sao mẹ lại mua giày bóng rổ cho anh ấy nữa rồi!"
Phó Hào khát nước, uống vội một ngụm rồi lại vào phòng ngủ chơi game. Phó Sảng treo ba lô ở ban công cho khô, lau qua nước mưa trên người rồi vào phòng ngủ của mình cắm sạc điện thoại. Cô ngồi dưới sàn nhà lướt Weibo của trường Nam Thể, càng thêm khát khao đến tháng Chín.
Lướt xong, cô đi tắm, cầm quần áo sạch sẽ ra cửa, gặp Phó Hào vừa mặc xong quần áo.
"Anh đi ra ngoài có việc, em tự làm đồ ăn đi."
Mẹ hai người về nhà bà ngoại, ngày mai mới về. Vì thế, dạo gần đây bữa ăn của họ là gọi đồ hộp hoặc nấu mì tôm.
Phó Sảng gật đầu: "Ò."
Phó Hào cầm ô ra khỏi nhà, miệng còn ngậm một điếu thuốc. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Phó Sảng kéo cửa phòng tắm, đi vào xả nước tắm.
Mùa hè cô thích tắm nước lạnh một chút, nhưng vì vừa dính mưa nên cô đặc biệt điều chỉnh nhiệt độ nước ấm hơn, tắm rửa đến mức da dẻ trắng hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!